Bộ Lọc

Gia Đấu

Anh trai về mọi mặt đều thua kém tôi, mẹ tôi lo lắng đến mức đi khắp nơi cầu thần bái Phật. Thầy bói nói rằng, là do đứa em gái ruột thịt cùng một mẹ sinh ra đã cướp đi may mắn của con trai bà. Tôi ở bên cạnh anh trai càng lâu thì càng lấy đi nhiều may mắn của anh ta. Mẹ tôi nghe xong, lập tức ném tôi cho cặp vợ chồng chú thím không thể sinh con. Nhưng bà không hề biết rằng, từ trước đến giờ, chính anh trai mới là người áp chế vận may của tôi. Chỉ cần rời xa anh trai, ngôi sao may mắn là tôi...
Dì nhỏ và dượng ra ngoài đi du lịch, để lại hai đứa trẻ ở nhà tôi ăn Tết. Tôi nghỉ lễ về nhà, không những phải ngủ ở ghế sofa mà còn phải ngày nào cũng chơi với bọn nó. Cho đến một ngày, hai đứa trẻ thừa lúc tôi đang ngủ đã dùng bật lửa đốt tóc tôi. Tôi tức giận gọi điện cho dì nhỏ bắt bà ấy đến đón tụi nó về. Thế mà dì nhỏ lại chẳng hề bận tâm: “Cháu là chị, thì phải nhường nhịn mấy đứa nhỏ chứ. Tóc bị đốt thì sao, tóc rồi sẽ mọc lại. Có phải tụi nó đốt luôn nhà cháu đâu, làm gì mà làm ầm...
(Văn án) Ta và Thẩm Niệm An là đôi phu thê nổi tiếng giữ thể diện tại Thượng Kinh. Hắn chẳng bận tâm việc ta phung phí vàng bạc cho mối tình cũ. Còn ta thì bao dung trước việc ngoài phủ hắn có vô số hồng nhan tri kỷ. Thế nhưng, năm thứ bảy sau thành thân, hắn đã nuôi dưỡng một ngoại thất sau lưng ta, còn để con của người đó cưỡi ngựa giẫm gãy chân con trai ta. "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, ngươi là bậc trưởng bối so đo làm gì, đừng để mất thể diện của ta." Hắn trầm mặt, đẩy một tờ ngân phiếu...
Ngủ một giấc tỉnh dậy, tôi xuyên thành nữ chính tiểu bạch hoa trong tiểu thuyết ngược tâm cũ rích. Nếu đi theo cốt truyện, tôi sẽ bị bá tổng ngược tâm lẫn ngược thân. Nếu vi phạm cốt truyện, tôi sẽ bị hệ thống trừng phạt bằng điện giật. Tôi chọn đảo khách thành chủ, đấu với trời. Về sau, bọn họ phải quỳ xuống van xin tôi tha thứ.
Edit: Yêu Phi ☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★ Phụ thân vào kinh thi cử, khi trở về bên người lại có thêm một “toàn tảo”. Gọi là toàn tảo, là bởi vì ban ngày vào bếp nhóm lửa nấu ăn, ban đêm đến hầu hạ ủ ấm chăn, trải giường nệm, vừa là trù nương, vừa là thông phòng. Nàng ta gian trá, lười biếng, xảo quyệt, phàm ăn, dâm dục, đủ mọi tật xấu, bàn chân to như chiếc thuyền chở lương thực, sớm đã bị cựu chủ nhân phá thân. Mẫu thân căm ghét nàng ta, hận không thể khiến nàng ta chết ngay lập tức. Nhưng sau đó, mẫu...
Tin tức về việc Từ Phi Mặc sắp nhậm chức ở Túc Châu đã lan truyền khắp nơi. Chỉ duy nhất không nói cho ta — vị hôn thê của hắn. Bởi hắn chê ta ngu dại, lại hay quấn lấy hắn không buông. “Lần này được thăng chức, may nhờ tiền bối họ Từ ở Khúc Châu tiến cử, nhất định phải đến tận cửa bái tạ.” “Chúc Tiểu Huỳnh? Không cần báo nàng ta. Nàng ta như con chó nhỏ, sẽ đánh hơi được mà tự mò đến Túc Châu thôi.” Ta vô tình nghe được đoạn này, lòng vui như mở hội, vội vã về thu dọn tay nải hoa nhỏ của...
Ngày ấy bị cha bán vào thanh lâu, ta cố ý va vào xe ngựa của quý nhân. Quý công tử cởi chiếc áo lông chồn trên người xuống phủ lên người ta rồi bế ta lên xe ngựa. “Cô nương này, ta mua.” Thẩm Tùng Hàn ném ra hai túi bạc khiến cha ta lảo đảo ngã trên nền tuyết. Hắn còn định ném tiếp, ta vội đè tay hắn lại. “Công tử, đừng lãng phí bạc.” Sau này hắn lâm bệnh nặng, ta làm tân nương xung hỷ của hắn. Đêm động phòng hoa chúc, sau khi hắn tỉnh lại thì tinh thần bị kích động, muốn viết thư hòa ly cho...
Cố Sương vốn dĩ chỉ muốn sống một cuộc đời nhàn hạ, hưởng thụ thành quả của người khác sau khi kiếp trước đã vất vả kiếm tiền. Nhưng số phận lại trêu đùa cô khi đưa cô xuyên đến thập niên 70, nơi cô chẳng đủ ăn đủ mặc. Cố Sương quyết tâm làm lại cuộc đời, không muốn gồng mình chịu đựng thêm nữa, và tìm mọi cách để sống một cuộc sống sung sướng. Một trong những cách cô chọn là "thả thính" Hứa Thiệu, một thanh niên trí thức về nông thôn. Không chỉ đẹp trai, trẻ tuổi và giàu có, Hứa Thiệu còn có...
Trước lúc lâm chung, trước mắt ta vụt qua mấy hàng chữ kỳ lạ: 【Lão thái quân đừng chết mà, người là người thân cuối cùng của Gia Nghi rồi!】 【Hu hu hu, lão thái quân mà chết, Vương Dục sẽ giáng Gia Nghi xuống làm thiếp, nàng ấy sẽ bị bắt nạt thê thảm lắm lắm.】 【Lão thái quân mau tỉnh lại cứu Gia Nghi đi, giờ nàng ấy còn đang quỳ ngoài tuyết, thêm một canh giờ nữa là cái thai trong bụng không giữ nổi đâu!】 Cái gì cơ? Tôn nữ ta bị bắt nạt ư? Ta phun ra một ngụm máu đen, lập tức ngồi bật dậy từ...
Ta mười sáu tuổi gả cho An Viễn hầu làm thê tử, cần mẫn quán xuyến việc nhà việc cửa, là hình mẫu cho những người thê tử hiền thục nức tiếng kinh thành. Các thiếu nữ trẻ tuổi, người thì xem ta như tấm gương sáng, học theo cách hành xử của ta, quyết tâm thực hiện cho bằng được hai chữ "hiền huệ", kẻ thì khinh thường, cho rằng ta chỉ là một nữ nhân khéo chiều trượng phu, chỉ biết lấy lòng nam nhân. Ta chẳng hề bận tâm đến những lời ong tiếng ve đó, ta chỉ muốn bản thân mình và con cái được sống...
(Văn án) Mộng Ngư là cô nương cuối cùng trong nhà họ Cố chờ được gả đi. Hai tỷ tỷ của nàng đều không có được cuộc hôn nhân tốt đẹp. Một người lấy phải công tử thế gia đầy bệnh hoa liễu. Một người gả cho kẻ xuất thân hàn môn nhưng sủng thiếp diệt thê. Đến lượt nàng, tình cảnh còn tệ hơn. Hôn ước được định từ lúc Cố gia chưa phát đạt, nàng phải gả cho một thư sinh nghèo. Mẹ chồng hung dữ, tiểu cô cay nghiệt, phu quân nhút nhát nhu nhược. Cha mẹ Mộng Ngư đều cảm thấy khó mở lời bảo nàng gả đi....
(Văn án) Tiêu Vân Châu bất mãn với hôn sự, lén lút đổi áo cưới với ta. Kết quả, đêm tân hôn ta lại bước nhầm vào hỷ phòng của người khác. Sau đêm đó, nàng ta ngang nhiên nói: "Gạo đã nấu thành cơm rồi, ngươi có thể làm gì chứ?" "Chi bằng ta nhường phu quân cho ngươi, coi như chúng ta huề nhau…" Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng lại hối hận, làm ầm lên đòi đổi lại. Ta mỉm cười đáp: "Gạo đã nấu thành cơm rồi, không đổi."
(Văn án) Ta xuất thân hèn kém, nhưng lại được gả cho người nam nhân tốt nhất trên đời. Chàng yêu thương, che chở ta. Cho đến khi chàng cứu được thiên kim tiểu thư của phủ Tướng quốc. Vị thiên kim tiểu thư ấy nói: "Ơn cứu mạng, thiếp nguyện lấy thân báo đáp. Thiếp không phá hoại tình cảm của hai người, chỉ muốn gia nhập cùng." Sợ chàng từ chối, có rất nhiều người khuyên nhủ ta nên rộng lượng. Ta lập tức sai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa con gái trở về Giang Nam. Chàng dứt khoát đứng chắn...
(Văn án) Vị hôn phu của ta là một quân tử phẩm hạnh cao quý. Để chăm sóc cho biểu muội mồ côi, hắn nhất quyết muốn nạp nàng làm thiếp. Ta đề nghị hủy hôn, Thẩm Hằng cười khinh miệt. “Biểu muội cô độc không nơi nương tựa, nếu ta không nạp nàng ấy làm thiếp thì sẽ không ai chăm sóc nàng ấy, lẽ nào nàng lại không có chút lòng tốt nào ư?” Sau khi hủy hôn, hắn trở thành bậc quân tử đức hạnh được cả kinh thành tán dương, còn ta mang danh nữ nhân nhỏ nhen mà danh tiếng hoàn toàn bị hủy hoại. Thấy ta...
Gia cảnh nhà ta sa sút, bị người đời khinh khi, đúng lúc đó, vị hôn phu đã thi đỗ Trạng nguyên mang hôn thư đến cửa cầu hôn ta. Mẫu thân gắng gượng vực dậy tinh thần từ nỗi đau mất phụ thân, nắm tay ta mà nói: “Phụ thân con hiếm khi nhìn lầm người.” Sau khi thành thân, bà bà hiền hòa, phu quân kính trọng, tiểu cô tử (em gái của chồng) cũng đối xử với ta rất tốt. Ngay cả khi sau khi thành thân ba năm chưa có thai, ta cũng chưa từng bị trách móc nửa lời. Mọi người đều nói ta đã qua cơn bĩ cực,...
Ta xuyên thành chủ mẫu của Hầu phủ, còn đứa con riêng của phu quân ta lại là một nam phụ si tình. Sau khi trưởng thành, hắn sẽ cưỡng ép nữ chính, tiêu tiền như nước. Với nam chính thì giở trò ly gián, bày mưu hãm hại. Cuối cùng bị nam nữ chính liên thủ đánh bại, cạo đầu đi tu, sống cô độc cả đời. Hầu phủ cũng vì hắn mà bị liên lụy, bị tịch thu gia sản, tước bỏ tước vị, chịu cảnh lưu đày thê thảm. Mới xuyên đến, nhìn đứa nhỏ trước mắt đang giả vờ ngoan ngoãn… Hắn muốn sống khép kín, sống trong...
Là chủ mẫu của Hầu phủ, vì danh dự gia tộc và tương lai của đích tử, ta nghiêm khắc quản lý gia đình, thậm chí còn dùng cả tiền hồi môn để duy trì vẻ vang cho Hầu phủ. Thế nhưng Hầu gia lại ngầm ủng hộ Thái tử đoạt vị, cuối cùng thất bại, khiến toàn phủ bị tịch thu gia sản, lưu đày biên cương. Tại vùng đất băng giá khắc nghiệt, lời cuối cùng ta nhận được là: "Trong nhà không còn phần cơm của ngươi nữa." Đói khát đến mức thoi thóp, ta bị ném vào chuồng bò, chếc trong giá lạnh và đói khát....
Ngày thành hôn, ta uống bát canh mẹ đưa cho, đau bụng không chịu nổi. Ta ngồi trong nhà xí cả một canh giờ, khi ra ngoài đoàn rước dâu đã đi mất tăm. Mẹ ta nói: "Biểu muội con số khổ, để nó thay con gả cho Thế tử đi." Ta giả vờ ấm ức: "Mẹ, rốt cuộc ai mới là nữ nhi ruột của người?" Nhưng trong lòng ta mừng rỡ vô cùng, tên nam nhân tàn bạo đó, nàng ta thích thì cứ việc lấy đi.
Tác giả: Trần Thập Niên Tran / Editor: Thoa Trần Thể loại: Cổ đại, Gia đấu, Hài hước, Nhẹ nhàng, Chữa lành, HE Độ dài: 117 Giới thiệu Triệu Doanh Doanh là một mỹ nữ xinh đẹp, nhưng mỗi lần “giao chiến” với tỷ muội trong nhà đều thất bại thảm hại. Đại khái là vì đầu óc nàng không tốt lắm, tất cả đều dùng để đổi lấy dung mạo hết rồi. Một ngày nọ, nàng lại bị chơi xấu, phụ thân trách mắng, còn phạt quỳ nàng. Từ trong Từ đường đi ra, Triệu Doanh Doanh nhìn ánh trăng sáng, hy vọng thần tiên hiển...
Ngày đại ca ta đính hôn, cả nhà đều sững sờ. Mẫu thân ta chất vấn bà mối Trương: “Bà làm cái trò gì đây? Bà chỉ nói cô nương ấy chân tay bất tiện, nào có bảo còn mang theo một đứa con?” Bà mối Trương liếc nhìn đại ca ta, người ngồi trầm mặc không hé môi, rồi nói: “Ta cũng chỉ bảo lão đại nhà ngươi, Xuân Quang, ít nói, chứ đâu có bảo hắn là kẻ câm!” Nhà tiểu thúc sau khi biết chuyện, đứng bên tường rào mà mỉa mai không dứt: “Kẻ què sánh với người câm, quả là xứng đôi vừa lứa, chính là cặp đôi...