19.
Nếu quá ám ảnh một người đàn ông, chắc chắn là bản thân có vấn đề.
Vấn đề của Hướng Quân Như là chưa gặp đủ nhiều đàn ông.
Thế nên tôi dẫn Hướng Quân Như đã được thu xếp ổn thỏa đến Tiêu Kim Quật
- nơi xả tiền nổi tiếng ở Giang Thành, hay còn gọi là quán trai bao.
Tôi vung tay:
"Gọi hết mấy anh đẹp trai nhất của các người đến đây."
Thế là có đủ cả chó con ngây thơ, sói lớn cấm dục, ngưu ma vương trưởng thành thâm hiểm, hồng hài nhi nhỏ tuổi.
Lãng mạn, hài hước, tươi sáng, lạnh lùng đủ cả.
Biết hát biết nhảy còn biết uốn éo.
Vây quanh hai đứa tôi.
Hướng Quân Như nhìn đến thẳng cả mắt. Chơi đến quên cả về, thậm chí còn tự học thành tài, bảo một trai đẹp đút rượu cho cô ta, một trai đẹp khác đút nho.
Hứng khởi dâng cao, rượu cứ thế dốc xuống, ngăn cũng không được.
Lúc tôi dìu cô ta say mèm đi tính tiền.
Ông chủ cười dịu dàng.
"Những người cô chọn đều là đầu bảng của chúng tôi, tính theo giờ, một người một giờ năm mươi vạn. Tổng cộng tám trăm vạn, cô muốn quẹt thẻ hay là…?"
???
Bao nhiêu?
Tám trăm vạn?
Giờ toàn thân tôi cộng lại không có nổi một vạn, tiền kiếm được từ bá tổng trước đây tôi đều cho chị phục vụ hết rồi.
Tôi lặng lẽ huých người trong lòng, ý bảo cô ta trả tiền.
Tôi trả không nổi, chắc chắn cô ta trả được.
Kết quả cô ta òa khóc:
"Tôi đâu có nhiều tiền thế, tiền tiêu vặt của tôi bị mẹ tôi thu hết rồi!"
...
...
Không khí tràn ngập sự xấu hổ.
Tôi nghiến răng nghiến lợi:
"Mấy năm nay cô tặng quà cho Lận Quan Kỳ nhiều gấp mấy chục lần số tiền này."
Cô ta ngẩn người, khóc to hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!