Chương 11: (Vô Đề)

Những cây cổ thụ quý hiếm, giả sơn kỳ thạch, đồ nội thất hoàng hoa lê, đến cả dược liệu bổ dưỡng trong phòng bếp, tất thảy đều lấy từ tư khố của ta, không có món nào thuộc về Hầu phủ.  

Một thứ cũng không để lại, tất cả đều mang đi, đến cả cây cối cũng phải đào sạch!  

Nhìn số tài vật của mình được thu hồi trọn vẹn, ta cảm thấy cả người nhẹ nhõm thư thái.  

Lại nhìn về phía Hầu phủ… đã trở về bộ dáng cũ như khi ta mới gả vào, rách nát, nghèo túng, chỉ còn lại mấy bức tường viện là còn nhìn ra chút thể diện.  

Giao lại sổ sách sổ nợ cho Hầu gia, hắn cũng chẳng còn tâm trí mà xem, chỉ đến khi thu hồi lại thư tín qua lại với Thái tử mới hơi thở phào nhẹ nhõm.  

Ta dẫn theo đoàn người rầm rộ rời khỏi Hầu phủ, lúc đi, Tô di nương và Tống Nhu Nhi đều mang dáng vẻ đầy hy vọng về tương lai, chắc hẳn trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh mình bước lên vị trí chủ mẫu, hưởng hết vinh hoa phú quý.  

Vậy thì các ngươi cứ quản đi, xem ai mới là kẻ khóc trước!

24

Còn một tháng nữa là đến ngày thành thân của Lục Liễu, ta chuẩn bị chu toàn hôn sự cho nàng, sau đó sẽ lên đường đến Du Dương gặp nữ nhi.  

Rời khỏi Hầu phủ, ta và Lục Liễu nhàn nhã dạo chơi, khi rảnh rỗi thì đến trà lâu uống trà, nghe hí kịch.  

Thỉnh thoảng, vô tình nghe thấy bách tính xì xào bàn tán về Hầu phủ:  

"Đúng là một nhà toàn hạng ác nhân! Lão thái thái năm mươi tuổi còn dưỡng nam sủng, thậm chí còn mang thai! Hầu gia cưới ba nữ nhân thanh lâu về làm thiếp! Công tử thì cờ b.ạ. c thua sạch gia sản, đến mức chính thất phu nhân cũng tức giận bỏ đi! Thật mất mặt quá đi!"  

Những ngày thanh tịnh này trôi qua được bảy tám hôm, Hầu gia liền dẫn theo mấy gã gia đinh còn sót lại đến làm loạn trước cửa phủ ta.  

Thì ra Kim Mãn Đường đã đến đòi nhà, lúc này Hầu gia mới phát hiện cả Hầu phủ đã bị mang đi thế chấp!  

Nhận thấy tình hình không ổn, hắn vội vã kiểm tra sổ sách, cuối cùng mới phát hiện tất cả sản nghiệp tổ tiên đều đã đổi chủ, cả một Hầu phủ to lớn giờ chỉ còn lại mấy đồng xu lẻ trong tiền hạp.  

Nghe được tin này, mấy vị thiếp thất trong đêm đã cuốn gói chạy sạch.  

Bây giờ, hắn đến tìm ta đòi một lời giải thích.  

Ta sai hạ nhân truyền lời:  

"Toàn bộ tiền của trong Hầu phủ đều đã tiêu xài trên người nhà họ Lục, một xu ta cũng chưa từng đụng đến. Là chính các ngươi tự tay làm Hầu phủ sụp đổ, thì liên quan gì đến ta? Nếu còn đến quấy rối, ta lập tức báo quan!"  

Có hộ vệ trấn giữ, Hầu gia không dám làm càn.  

Hắn chỉ có thể đứng trước cổng nhà ta, nghiến răng nghiến lợi mắng lớn:  

"Lâm thị! Độc phụ nhà ngươi! Ngươi đã hủy hoại cả gia nghiệp của tổ tông ta!"  

Ta chẳng buồn để ý đến hắn, sai người đem một trăm lượng bạc tặng cho tiên sinh kể chuyện ở trà lâu, dặn dò hắn hãy thuật lại thật chi tiết câu chuyện Hầu gia phá nát sản nghiệp tổ tiên để toàn kinh thành cùng thưởng thức.  

Hầu gia nhiều năm trước đã đi theo phe Thái tử, hắn vốn cho rằng mình có vị trí trong lòng Thái tử, thế nên mới to gan lớn mật đeo bám Thái tử, yêu cầu chuộc lại sản nghiệp đã cầm cố ở Kim Mãn Đường.  

Hắn quấy nhiễu nhiều lần, rốt cuộc chọc giận Thái tử, bị lợi dụng làm quân cờ.  

Thái tử ngấm ngầm sắp đặt người dâng tấu chương đàn hặc hắn, cộng thêm danh tiếng Hầu phủ gần đây đã hôi thối đến mức người người khinh thường, Hoàng thượng dứt khoát cách chức, tước bỏ tước vị, thuận tiện hạ lệnh tịch biên toàn bộ gia sản.  

Nhưng Hầu phủ đã là sản nghiệp của Kim Mãn Đường, toàn bộ gia sản đều không còn.  

Giờ đây, cả nhà bọn họ chỉ có thể chen chúc sống trong một tiểu viện thuê tạm.  

Đáng thương nhất chính là đám quan viên phụ trách tịch thu tài sản, khi đến nơi thì mặt đối mặt mà câm nín.  

Muốn tịch thu đồ đạc, chủ nhà trọ lạnh lùng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!