Chương 9: (Vô Đề)

Ta bất chợt bật khóc nức nở:

"Ta sẽ đi tìm thuốc thông minh cho ngươi, ta sẽ thắt thật nhiều nút để bán lấy tiền, Tiểu Huỳnh sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi!"

Thấy ta nước mắt đầy mặt, Từ Phi Mặc sững sờ.

Hắn đỏ cả vành mắt, khẩn cầu đưa tay muốn nắm lấy tay ta:

"Về đi, ta cũng sẽ làm xích đu cho nàng, sẽ không bao giờ mắng nàng ồn ào nữa."

"Về rồi chúng ta thành thân, ta dẫn nàng đến y quán, tìm đại phu tốt nhất."

"Tiểu Huỳnh chẳng phải đã đồng ý gả cho ta từ năm chín tuổi sao? Nàng từng uống giúp ta chén canh ngọt kia, nàng…"

Ta lau nước mắt thật mạnh, lắc đầu:

"Vị của chén canh ngọt ấy, ta không còn nhớ nữa rồi."

"Từ Phi Mặc, ngươi đi đi, ta không cần ngươi nữa, mãi mãi cũng không cần."

Lời đã nói rõ ràng, thấy ta đã quyết ý, Từ Phong Thanh bước tới, che chở ta sau lưng:

"Từ hiền đệ, châu báu bỏ giữa chợ, tự nhiên sẽ có người nhặt về cung phụng."

"Muốn trách thì trách bản thân có mắt không tròng."

"Về hôn ước giữa ngươi và thê tử của ta, muốn kiện muốn ầm ĩ ra sao thì tùy ngươi."

"Nhưng ngươi và ta quen biết nhiều năm, cũng nên biết một điều, ta là người có tật hay bênh vợ."

"Trước kia trên quan trường bảo vệ ngươi thế nào, thì nay cũng sẽ bảo vệ Tiểu Huỳnh như vậy."

8

Năm ấy trôi qua rất nhanh.

Tiểu Huỳnh đã học được nhiều chữ, cũng kết giao được không ít bằng hữu.

Lão gia râu trắng nói, Từ Phong Thanh dạy dỗ rất giỏi, chỉ cần Tiểu Huỳnh chịu uống thêm nửa năm thuốc đắng nữa, bệnh sẽ khỏi hẳn.

Vì vậy, hôn lễ của ta và Từ Phong Thanh được định vào tiết Lập Xuân năm thứ ba.

Những lễ vật mừng hôn trước đó, phần lớn Từ Phong Thanh đều gửi trả lại.

Chỉ có ba phần được giữ lại, nói là người ta cố ý gửi riêng cho ta.

Hai phần trong đó là của cô nương họ Thôi, phần còn lại là của Từ Phi Mặc.

Ta cứ tưởng trong hộp sẽ là hôn thư năm xưa đính ước lúc chín tuổi, không ngờ lại là một bức thư.

Trong thư kể lại rất nhiều chuyện cũ, từng câu từng chữ đều đầy tự trách, tiếc nuối và ăn năn.

Những chuyện xưa ấy, giờ nhắc lại, lòng ta chẳng còn gợn sóng, mắt ta cũng chẳng còn ươn ướt như trước nữa rồi.

Hồng Trần Vô Định

Ta từng nghe Từ Phong Thanh kể, sau khi ta rời đi, nhà họ Từ chọn cho Từ Phi Mặc rất nhiều cô nương để xem mặt, vậy mà hắn chẳng chịu gặp lấy một ai.

Mỗi lần nhắc đến chuyện ấy, Từ Phong Thanh luôn tỏ ra cảnh giác:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!