"Quan huyện, quan huyện!" Lũ tộc nhân thấy người đến, lập tức sợ hãi quỳ lạy không ngừng, có một tên to gan hơn, liên tục dập đầu nói:
"Quan lớn, không phải chúng ta chiếm đoạt gia sản của tộc huynh, thực sự là nhà này không có nhi tử, chẳng lẽ gia sản này lại về tay ba nữ nhân sao?"
Hạnh Đễ bị nha dịch áp giải, nghe vậy liền tức giận nói:
"Ngươi nói bậy! Ai trong trấn này mà không biết, tỷ tỷ ta đã mang thai bảy, tám tháng, bị các ngươi dọa cho sinh non, sao ngươi biết không có…"
Ta vội vàng che miệng nàng nhưng đã muộn.
Quan huyện xoay nhẫn ngón tay: "Ồ, phu nhân sinh non? Người đâu, đi gọi một bà đỡ đến đây. Vừa hay bản quan cũng xem xét, nếu sinh nhi tử thì đám chó má này tội thêm một bậc, nếu là nữ nhi, bản quan cũng sẽ xử lý công bằng, xem có thể cho phu nhân nhận nuôi một nhi tử để dưỡng già hay không.
Dù không có người nào tốt, bản quan cũng sẽ xử lý hậu hĩnh, để lại một phần tư gia sản cho phu nhân, sau này làm của hồi môn cho hai tiểu thư."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
21
Mồ hôi lạnh của ta cũng tuôn ra.
Khi gặp tri huyện, ta đã nói với ông rằng mẫu thân ta đang mang thai, sắp sinh, hơn nữa bụng tròn vo, chắc chắn là nhi tử.
Bởi vì ta biết, tri huyện là người chính trực, lương thiện, là Bao Thanh Thiên.
Nhưng là chính trực của nam nhân, lương thiện của nam nhân, Bao Thanh Thiên của nam nhân.
Ví như Lý bán trà đã g.i.ế. c ba thê tử, ông rõ ràng đã thẩm tra rõ ràng vụ án nhưng vẫn chỉ kết tội tương đương với việc hoãn thi hành án tử.
Nhưng ông lại từng tuyên án một nữ nhân sát phu vì ghen tuông phải chịu xử lăng trì.
Ta biết, ông sẽ bảo toàn tính mạng cho mẫu nữ ta nhưng sẽ không bảo toàn gia sản của chúng ta.
Bởi vì luật đã viết như vậy, nếu không có nhi tử nối dõi, gia sản sẽ thuộc về công tộc, nữ nhi chỉ được nhận một ít làm của hồi môn.
Mẫu thân ta và Hạnh Đễ trước đây cũng đã cân nhắc đến vấn đề này, lúc đó phương án của họ là: khi sinh, tìm một bà đỡ đáng tin cậy, nếu là nhi tử thì không sao, nếu là nữ nhi thì sẽ tuyên bố với bên ngoài là nhi tử.
Tất cả mọi thứ, chỉ muốn bảo đảm những gì chúng ta đáng được hưởng.
Nhưng giờ đây, giờ đây...
Ta và Hạnh Đễ đều trơ mắt nhìn ông tìm một bà đỡ lạ mặt.
Tri huyện cho người dựng thang gỗ dưới lầu thêu, bà đỡ trèo lên trước.
Hạnh Đễ nghiến răng, kéo ta cùng trèo lên.
Nghe tiếng kêu thảm thiết của mẫu thân từ trong phòng, Hạnh Đễ hận đến mức tự tát vào miệng mình.
Nàng hối hận vì đã lỡ lời, dẫn đến lòng tốt không cần thiết của tri huyện này.
Khoảng một canh giờ sau, tiếng của mẫu thân dần yếu đi, rồi đột nhiên lại bùng lên một tiếng thét dài thảm thiết.
Ngay sau đó, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, bà đỡ bế hài tử đi ra.
Bà ta không nói gì, chỉ đưa Hạnh Đễ xem m.ô.n. g của hài tử.
Hạnh Đễ lập tức tay chân bủn rủn: Là... là...
Là muội muội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!