Tác giả: Lạc Vị Ương

Giới thiệu truyện: Ngày ta gả vào Hầu phủ, cha chồng ta qua đời, mẹ chồng ta lâm bệnh nặng. Hỷ yến biến thành tang yến, ngay trong lúc tình thế rối ren đó, ta tiếp nhận quyền quản gia, lo liệu chu toàn tang sự. Phu quân cảm ơn ta đã giữ thể diện cho Hầu phủ, nhưng từ đó lại chưa từng bước vào phòng ta dù chỉ một bước. Sau này, gã có vô số tiểu thiếp, con cái hạ nhân cũng nhiều không kể xiết. Ta tận tâm giáo dưỡng, vì chúng mà tính toán cho tương lai. Nhưng rồi ta lại tình cờ nghe được phu...
Cha mẹ của biểu muội đều mất, Hoàng hậu nương nương liền đưa nàng vào cung. Từ đó, nàng được cha mẹ của ta ân sủng, được huynh trưởng che chở, đệ đệ kính yêu. Ngay cả vị hôn phu của ta cũng tán thưởng nàng là người thanh tú xuất chúng. Chỉ có một người là ngoại lệ. Trong lòng hắn chỉ có ta, chưa từng lay động vì kẻ khác. Ta gả cho hắn làm thê tử, cùng hắn trải qua những tháng ngày vui vẻ tự tại. Thế nhưng về sau, hắn c.h.ế.t rồi, bị người ta đâm vô số nhát, lại còn bị ném xuống vực sâu.
Khi ta đang ở trên núi lễ Phật, bỗng có một vị công tử vô cớ xông vào. Hắn đỏ mặt, lên tiếng tạ lỗi. Thế nhưng, ta lại nghe thấy tiếng lòng của hắn: 【Nghe nói công chúa nhân từ, không biết liệu có trách tội ta chăng.】 【Chỉ là không muốn bị đại ca hãm hại, nên mới bối rối đi lạc vào nơi này.】 【Phải xin lỗi thế nào mới khiến công chúa vui lòng đây?】 Hắn không hề hay biết, ta từng có một giấc mộng. Trong mộng, ta lần theo tiếng lòng của hắn mà điều tra, rốt cuộc từng bước từng bước rơi vào đường...
Ta là một quý phi, có thể nghe được tiếng lòng của hoàng thượng. Ở kiếp trước, ta luôn thuận theo tiếng lòng ấy, mọi việc đều làm theo mong muốn của hắn. Tưởng rằng có thể thăng quan tiến tước, được phong làm hoàng hậu. Nào ngờ, hoàng thượng lại là kẻ bỉ ổi. Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cuối cùng lại đem lòng yêu một nữ tử chài lưới ngoài cung. Bất chấp lời can ngăn của triều thần, phong nàng ta làm hoàng hậu. Lại sợ ta sẽ làm hại vị hoàng hậu kia, liền sớm ban c.h.ế.t cho...
Ta ở chùa Phật mười tám năm. Mười tám năm sau, ta trở về, mang thân phận Trường An công chúa. Mẫu hậu vì muốn bù đắp cho ta, trước mặt mọi người đã hứa sẽ đáp ứng một nguyện vọng của ta. Ta đảo mắt nhìn quanh, rồi chỉ vào một người giữa đám đông tầm thường nhưng lại rực rỡ như ánh sao, chính là Vệ Chiêu mà nói: "Con muốn hắn làm phò mã của con." Về sau, ta mới hay, Vệ Chiêu chính là thanh mai trúc mã của đích muội ta — Khang Lạc công chúa. Chỉ còn chờ một đạo thánh chỉ ban hôn, hai người bọn...
Cha ta là một người xuyên không, ta vừa chào đời đã nghe thấy tiếng lòng của người. "Ồ, đây là nhân vật phản diện ác độc trong tương lai sao? Sao lại đáng yêu mềm mại thế này, làm sao lại có thể trở nên sai lệch được chứ? Không được, ta phải bảo vệ nó thật tốt, nữ nhi của trẫm chỉ có thể trở thành nữ chính vĩ đại thôi." Lúc đầu quả thật là như vậy, người dạy ta biết tự tôn, tự yêu bản thân, không dựa dẫm vào nam nhân, và rằng nữ nhân cũng có thể làm được những việc to lớn. Nhưng sau đó, mọi...
Khi còn rất nhỏ, ta đã biết mình là nữ phụ ác độc. Bởi bên cạnh ta có một cung nữ kỳ lạ – Tuế An. Nàng đôi khi nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu ta, như thể nơi đó có chữ. Về sau, ở bên nàng lâu ngày, từ vô số manh mối vụn vặt, ta ghép lại thành một sự thật: Trên đỉnh đầu ta thực sự có chữ, hơn nữa chính là bốn chữ "Nữ phụ ác độc".
Năm thứ ba làm cung nữ, ta gặp một hài tử. Trên trán nàng như thể viết bốn chữ "nữ phụ ác độc". Ta tự hỏi, hài tử bảy tuổi có thể ác độc đến đâu? Cho đến khi ta tận mắt chứng kiến nàng đẩy ngã cung nữ. Đánh đập thái giám. Mắng chửi ma ma giáo dưỡng thậm tệ. Lúc ấy ta mới ngộ ra—nàng đánh là quá đúng rồi. Những kẻ này, ta cũng đã sớm muốn ra tay. Đây nào phải nữ phụ ác độc, đây chính là tiểu thiên sứ của ta. Về sau, nàng hỏi: "Ngươi không ghét ta sao?" Ta đáp: "Sao có thể ghét? Ta thích người...
Kiếp trước, khi ta và hoàng đệ bị c.h.é.m thành t.h.ị.t vụn, phò mã chỉ lạnh lùng đứng bên ngoài rừng trúc, như một kẻ bàng quan. Kiếp này, khi nhìn ái nhân quỳ trước mặt ta, người từng vì ta mà c.h.ế.t dưới lưỡi đ.a.o, ta không nhịn được mà bật cười. "Là ngươi đi!"