Bà không kìm được nước mắt, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má.
Bà khẽ phất tay, bảo ta rời đi.
Ta lại một lần nữa nghe thấy tiếng bà nén khóc.
Khi bước ra khỏi cung, ta không khỏi nghĩ.
Những nam phụ si tình trong truyện luôn si tình như vậy, nhưng khi cha mẹ của bọn họ nhìn thấy một đứa con trai như thế, không biết sẽ cảm thấy thế nào?
Bọn họ sẽ đau lòng chăng?
Sẽ cảm thấy mất mặt?
Sẽ bất lực?
Có lẽ tất cả đều đúng.
Nhưng giờ đây, câu chuyện đã kết thúc.
Chúng ta, những người từng bị kịch bản trói buộc, đã có cơ hội thoát khỏi số phận sắp đặt.
Phần còn lại, phải xem tư chất và vận khí của mỗi người.
23
Ngày ta rời khỏi kinh thành, Tam hoàng tỷ và Tam tỷ phu đến tiễn biệt.
Bụng nàng đã lớn, tính tình càng thêm nóng nảy.
Nhưng chỉ vài câu của Tam tỷ phu, nàng đã hóa giận thành hờn dỗi, sau đó cười dịu dàng.
Bọn họ không hỏng.
Thật tốt biết bao!
Hoàng hậu đã sai rồi, người may mắn nhất trong hậu cung, chính là Tam hoàng tỷ.
Nàng bảo ta hãy siêng năng viết thư cho nàng.
"Viết một bức thư, ta sẽ gửi một trăm lượng bạc, muội không được lười biếng đâu đấy!"
Trời ạ, ta có thể viết đến mức khiến nàng phá sản!
"Quyết không phụ mệnh!" Ta dõng dạc cam đoan.
Tam hoàng tỷ suy nghĩ một chút rồi nói:
"Một tháng nhiều nhất mười bức thôi, viết nhiều quá ảnh hưởng ta chăm con."
Ta cười bất đắc dĩ, ôm nàng một cái, sau đó dứt khoát lên xe ngựa.
Nhưng vừa ngồi vào xe, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.
Ta đưa tay vào túi áo tìm khăn lau mắt, bất ngờ chạm phải một tờ ngân phiếu mười nghìn lượng.
Ta vội vàng gọi xe ngừng lại.
Tam hoàng tỷ đứng ngoài xe cười lớn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!