Chương 13: (Vô Đề)

Không lâu sau, cung nhân dẫn một người vào, bẩm báo rằng kẻ này có ý đồ phóng hỏa thiêu cung, đã bị bọn họ bắt giữ.

Người đó là Lạc Nhược Thủy.

Nàng giận dữ quát:

"Bản cung đối đãi các ngươi không tệ, còn hứa sẽ giúp các ngươi xuất cung."

"Thế mà các ngươi lại lấy oán báo ơn?"

Mắng xong, nàng vẫn thản nhiên đứng đó, gương mặt lạnh lùng.

Thật giống với Lạc Vi Lan—

Cả người toát ra vẻ kiêu ngạo đến tận xương tủy.

Nàng nhìn hoàng đệ, trong mắt ẩn chứa tình ý, nhẹ giọng nói:

"Bệ hạ, người thực sự muốn g.i.ế. c ta sao?"

Lòng ta bất giác siết chặt.

Ta đã trải qua sinh tử, mới nhìn thấu được bản chất của Lạc Vi Lan.

Nhưng hoàng đệ thì khác.

Hắn đối với Lạc Nhược Thủy—là thật lòng.

Dù trong quan hệ của họ có sự lợi dụng lẫn nhau, nhưng có những tình cảm một khi đã trao đi, sẽ không thể không nhập vai.

Hoàng đệ thoáng hoang mang, ánh mắt đầy phức tạp.

Lạc Nhược Thủy tiếp tục lên tiếng:

"Nhà họ Lạc đã sụp đổ, bệ hạ cũng đã báo thù."

"Thần thiếp mang thân phận Lạc gia, có nhiều chuyện chẳng thể tự mình quyết định, mong bệ hạ rộng lòng tha thứ."

"Bệ hạ từng nói, nguyện cùng thiếp đồng sinh cộng tử."

"Thiếp biết mình không xứng, chỉ cầu bệ hạ tha một con đường sống, để thiếp được rời cung tự mưu sinh."

Nàng cúi thấp người, thái độ khiêm nhường.

Quả nhiên, nàng rất thông minh.

Không tranh cãi, không khóc lóc, chỉ nhẹ nhàng gợi nhắc tình xưa.

Cứ như thể, người vừa rồi có ý định phóng hỏa không phải nàng.

Một chiêu lùi để tiến, quá khéo léo.

Hoàng đệ trầm mặc, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Hắn không nói một lời, chỉ khẽ nâng tay lên.

Lạc Nhược Thủy mừng như điên, không dám tin vào tai mình.

Nàng rụt rè rơi lệ, quỳ xuống bái tạ hoàng đệ, rồi nâng váy rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!