Chương 31: (Vô Đề)

Thì ra lòng người, thật sự có thể vỡ vụn.

Không biết bao lâu trôi qua, ngoài cửa vang lên tiếng hô g.i.ế. c vang trời, nhưng cũng nhanh chóng lắng xuống.

Đại thái giám dẫn một đám cung nữ, ma ma đứng nghiêm chỉnh bên ngoài, cao giọng hô:

"Khải bẩm công chúa điện hạ, loạn quân đã bị trừ sạch, nô tài cung nghênh công chúa điện hạ thượng triều!"

37

Ta đăng cơ làm nữ hoàng của Đại Chu.

Việc đầu tiên ta làm, chính là phái người truy sát Vệ tướng, g.i.ế. c c.h.ế. t ông ta trên đường hồi hương.

Sau khi nhiều lần tra xét, ta mới biết Vệ tướng chẳng những không mù mờ gì về sư phụ, mà trái lại, biết rõ ràng mồn một, thậm chí sớm đã có phòng bị.

Năm xưa, Vệ tướng cùng sư phụ Lục Diệu từng được xưng tụng là Hoa Kinh song tuyệt, một người như ngọa long, một kẻ như phượng sồ.

Nhưng tiên hoàng rõ ràng yêu quý sư phụ hơn, đối đãi thân thiết, kỳ vọng cũng nhiều hơn.

Vệ tướng biết rất rõ rằng người cầm đầu nghĩa quân còn lại chính là sư phụ, nhưng cố ý giấu giếm thông tin quan trọng, dẫn dắt A Tắc hiểu sai.

Dưới sự mưu toan của ông ta, hai đạo nghĩa quân cuối cùng ắt sẽ giao chiến, ắt sẽ có kẻ vong mạng.

Nếu A Tắc chết, ông ta liền tiếp nhận Trấn Quốc quân.

Nếu sư phụ chết, ông ta sẽ là quyền thần dưới một người, trên vạn người.

Vệ tướng đáng chết!

Sau khi xử lý ông ta, ta không kịp đau buồn.

Hồng Trần Vô Định

Ta bận rộn thu phục triều thần.

Triều đình lúc bấy giờ giao thời giữa cũ và mới, lòng người bất ổn.

Ta liên tục tuyên cáo: tội cũ xí xóa, kẻ hiền dùng làm chính, nhưng không phải ai cũng tin tưởng.

Luôn có kẻ cho rằng ta là nữ nhân, không xứng ngồi ngai vàng.

Ta liền dùng thủ đoạn sắt thép trấn áp, mấy lần ra tay, mới bình ổn được nội loạn, thiên hạ quy phục.

Mà trong âm thầm, ta dường như cảm nhận được mỗi thời khắc then chốt, đều có quý nhân tương trợ.

Ta đoán, đó là A Tắc đã âm thầm bày sẵn ván cờ, giúp ta đi đến ngày hôm nay.

Hắn tựa như từ lâu đã thay ta dọn sạch mọi chướng ngại, chỉ là ta chẳng hề hay biết.

Ta lấy lễ nghi đế vương mà an táng A Tắc. Lại dùng nghi lễ quốc sư và trọng thần để an táng sư phụ.

Chỉ trong một ngày, ta tiễn biệt hai người quan trọng nhất trong lòng. 

Ta tưởng bản thân sẽ đau đớn khôn nguôi, nhưng thật ra lại không có nước mắt.

Ta cứ ngỡ mình vốn lạnh nhạt vô tình, nên mới có thể bước lên ngôi vị chí tôn này.

Một ngày nọ, ta nổi hứng vi hành, cải trang xuất cung, đi lang thang khắp các ngõ ngách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!