Tác giả: Hành Chi

full
Ta là một quả phụ sắp bị dìm xuống ao. Đã sắp c.h.ế.t đến nơi, vậy mà ta chưa từng được thấy mặt mũi kẻ mà thiên hạ bảo là gian phu của ta. Nghe đồn, hắn là lục thúc thúc ruột của phu quân ta, nổi danh khắp mười dặm tám thôn là kẻ du đãng, chuyên làm những việc ứ.c h.i.ế.p nam nhân, c.ư.ỡ.n.g đ.o.ạ.t nữ nhân. Ta khẽ vuốt cái bụng tròn căng của mình. Nếu hắn thật sự là gian phu của ta, đến cả cháu dâu của mình cũng không buông tha, thì đúng là một tên hèn mạt không hơn không kém.

full
Nhiều năm sau khi Mai Tranh tìm đến, đôi mắt đã trở nên mù lòa. Và Thu Bạch cũng trở nên trầm tính, im ắng không còn tùy ý, tự nhiên như xưa. Thu Bạch lặng im hồi tưởng lại năm đó mình đã làm thế nào để đi đến ngày hôm nay… Nàng vẫn luôn giữ tấm lòng chân thành, trong tim chỉ có đạo nghĩa và khí phách thời niên thiếu. Vốn tưởng mình là anh hùng xả thân cứu muôn dân khỏi biển lửa, nào ngờ chỉ là một quân cờ trong tay người cầm cờ mà thôi. Quân cờ thì sao? Nếu số mệnh đã được ông trời định sẵn,...

full
Cung trung tịch liêu, kim thoa vị trích, hồng y vị thoái. Tiểu hoàng đế nhìn ta sụt sịt mũi, lại sụt sịt thêm lần nữa. Ta nắm lấy khăn tay, dạy hắn xì mũi. “Hứa Tướng quốc ở ngoài cung quỳ cả một đêm, Thái hậu biết là vì sao không?” Bệ hạ mới sáu tuổi, một đôi mắt đen láy long lanh ánh nước, thuần khiết vô hại. “Không biết.” Cũng chẳng muốn biết. Từ lúc hắn gọi ta tiến cung, ta đã nhìn thấu, cũng đã nghĩ thông. Ta, một người sắp chết, tranh sủng với một người đang sống, thật sự không cần...

full
Ta tên Thẩm Hảo Hảo, là một người nổi tiếng dữ dằn trong làng. Ngày bị chồng bỏ, ta cầm con d.a.o thái rau cạo trọc đầu bà mẹ chồng cũ, thậm chí còn giec con lợn mà ta đã nuôi cả năm trời. Thế nhưng, chưa đầy nửa tháng sau khi bị bỏ, bà mối đã tìm đến nhà ta, nói muốn giới thiệu cho ta một mối lương duyên. Người đó là một quan phu* ở thôn bên, thê tử của hắn đã qua đời vào năm năm trước. (*)Quan phu: góa vợ Hắn là thợ săn, thường xuyên vào rừng, có khi đi ba đến năm ngày mới về. Vì không yên...

full
(Dành cho ai ưng bộ "Nàng ấy là Văn Thanh" ^^) Vào mùa xuân, gió xuân mang theo cái lạnh rét buốt của núi non. Hoàng đế còn nhỏ, Đại tư mã Yến Ôn nắm giữ toàn bộ quyền lực triều đình. Nghe đồn rằng Đại tư mã chính là khách trong màn của Hoàng thái hậu. Ta mỉm cười, vậy người đang nằm trên giường ta lúc này là ai? Khi ta gả cho hắn, người ngoài đều nói ta không xứng với hắn. Đến lúc hòa ly, họ lại nói ta không chịu nổi tịch mịch mà hồng hạnh xuất tường*. (*) Hồng hạnh xuất tường: ám chỉ người...

(Xoăn thích bộ này lắm ^^ Bác nào ưng bộ này thì đọc bộ "Đèn lạnh trên giấy, hoa lê lạnh trong mưa" nhà Xoăn nhé ạ) Khi ta cùng ông nội trở về Kinh thành, lúc đó là cuối xuân, mưa phùn rả rích. Ông cưỡi trên lưng con lừa già màu xám, tay cầm chiếc ô giấy dầu xanh, là chiếc ô duy nhất của chúng ta. Ta không có cả một chiếc áo tơi, chỉ đội một chiếc nón lá, quần áo đã ướt từ lâu. "Ông ơi, không phải ông luôn nói thương con sao? Hay ông xuống khỏi lừa, để nó chở hành lý?" Ông liếc nhìn cái bọc...

full
(Ngoại truyện hệ liệt của Nhất Mộng Như Sơ) Ta được gọi là Bảo Châu, danh tự này là A tỷ đặt cho ta. A tỷ không cần ta nữa, ta ngày ngày trèo lên nhánh cây hòe già trong viện mà đợi nàng. Bởi lẽ cây hòe rất cao, có thể nhìn thật xa. Phía đông tường có một viện tử thật lớn, trong viện có một nam nhân ngày ngày múa đao luyện thương, hò hét không ngừng, thật là phiền nhiễu. Ta đợi A tỷ, còn hắn thì đợi ta.

full
Ta, Thẩm Hảo Hảo, chính là nữ nhân nổi danh mạnh mẽ trong thôn. Ngày bị chồng bỏ, ta xách dao phay cạo sạch tóc của mẹ chồng cũ, lại làm thịt con lợn mà ta nuôi suốt một năm trời. Thế nhưng, chưa đầy nửa tháng sau khi bị bỏ, một mối lái đã tìm đến nhà ta. Mụ ấy muốn mai mối cho ta một mối hôn sự. Người ấy là một nam nhân ở thôn bên, vợ mất đã năm năm. Hắn là một thợ săn, thường hay vào rừng ba đến năm ngày không trở về, việc này là chuyện thường tình. Mỗi lần vào rừng, để lại hai đứa nhỏ...

full
Khi ta cùng ông nội quay về kinh thành, trời đúng độ cuối xuân, mưa phùn lất phất không ngừng. Ông cưỡi trên lưng con lừa xám già của mình, cầm chiếc dù giấy dầu xanh, là chiếc dù duy nhất của hai ông cháu. Ta chẳng có nổi chiếc áo tơi, chỉ đội mỗi chiếc nón lá, áo quần đã ướt từ lâu. "Ông ơi, chẳng phải ông luôn nói yêu thương cháu sao? Chi bằng ông xuống lưng lừa, để nó chở hành lý?" Ông nội liếc nhìn gói hành lý to lớn trên lưng ta, hơi nheo mắt, vuốt vuốt bộ râu, cười một cách thâm sâu...

full
Nhà ta rất nghèo, trong nhà chỉ có ba mẫu ruộng khô, cha ta hầu hạ ba mẫu ruộng kia như hầu hạ tổ tông, nhưng hầu hạ tốt đến mấy, lương thực sản xuất ra hằng năm cũng không đủ lấp đầy bụng mười nhân khẩu trong nhà chúng ta. Ông bà của ta đã lớn tuổi, ba tiểu thúc đến nay vẫn còn độc thân, ngày ngày quanh quẩn trong thôn từ đông sang tây, chỉ biết nói chuyện phiếm, là những kẻ lười biếng danh xứng với thực. Tiểu cô cô và ta cùng tuổi, là bảo bối của ông bà ta. Năm đó tuyết rơi dày, trong nhà...

full
Lúc ta đẩy cha ta xuống hố phân, chỉ có một người nhìn thấy. Người đó sắp lấy vợ. Ta bèn lấy một sợi dây cỏ buộc lên cành cây ngay trước cổng nhà hắn. Mẹ hắn vừa trông thấy, lập tức trợn trắng mắt rồi ngất lịm. Cha hắn sai người khiêng tân nương về lại nhà cũ. Heo đã mổ, tiệc cũng đã bày xong. Thôi thì… ta đành miễn cưỡng gả qua đó vậy! Từ đó trở đi, ta chính là thê tử của hắn. Chắc hắn sẽ không nói ra chuyện ta giếc cha ta đâu nhỉ?

full
Nhiều năm sau khi Mai Tranh tìm đến, đôi mắt đã trở nên mù lòa. Và Thu Bạch cũng trở nên trầm tính, im ắng không còn tùy ý, tự nhiên như xưa. Thu Bạch lặng im hồi tưởng lại năm đó mình đã làm thế nào để đi đến ngày hôm nay… Nàng vẫn luôn giữ tấm lòng chân thành, trong tim chỉ có đạo nghĩa và khí phách thời niên thiếu. Vốn tưởng mình là anh hùng xả thân cứu muôn dân khỏi biển lửa, nào ngờ chỉ là một quân cờ trong tay người cầm cờ mà thôi. Quân cờ thì sao? Nếu số mệnh đã được ông trời định sẵn,...