Ta nhấp ngụm trà, chậm rãi nói.
"Ngươi là cái thá gì mà dám bảo con ta không nhận ta?" Bà ta đập bàn, nhìn ta mắng.
Dù có là mỹ nhân, nhưng khi nổi giận, cũng mất hết nét đẹp.
"Bà không biết ta là ai sao? Ta là người đã được Tống lão gia định sẵn sẽ là vợ của Tống Tấn."
"Bà nghĩ người khác không biết bà và cha ta ban đầu là quan hệ gì sao? Bà đoán vì sao bệ hạ đồng ý hôn sự của ta và Tống Tấn không? Thứ nhất là vì huynh ấy tài giỏi, thứ hai là thương cảm ta và Tống Tấn, lại phải chịu cảnh cha mẹ như các người, không biết xấu hổ."
Bệ hạ muốn ban hôn cho Tống Tấn, nhưng hắn từ chối, nói đã có hôn ước.
Bệ hạ không tin, hắn mới kể về chuyện từ nhỏ đã có hôn ước với ta.
Đó chính là nguồn gốc của lời đồn hắn đã đính ước.
Họ nhìn ta, không chút xấu hổ, chỉ có đầy sợ hãi, có lẽ họ không ngờ bệ hạ lại biết những chuyện cũ kia.
Ngân phiếu một ngàn lượng cuối cùng vẫn bị lấy đi.
Tháng tám, ta như mong ước được gả cho Tống Tấn.
Hồng Trần Vô Định
Rồi đón ông nội về sống cùng ta, Tống Tấn vẫn bận rộn không lúc nào ngơi nghỉ, ta cũng có đến hai ba tháng mỗi năm ở ngoài biên ải.
Cuộc đời ta quá mức viên mãn, viên mãn đến mức đôi khi ta không biết phải làm sao.
Dù có chút bối rối, ta vẫn kiên định giữ gìn tất cả.
Thực ra, người luôn âm thầm bảo vệ mà không bao giờ buông tay chính là Tống Tấn. Nếu không có hắn, đã chẳng có chúng ta hôm nay.
Hắn từng nói, đừng dễ dàng từ bỏ, mỗi khi qua khúc quanh của cuộc đời đều sẽ có những niềm vui bất ngờ đang chờ đợi.
Hắn nói nếu đây là số phận, hắn sẽ tin vào số phận.
Ta không tin số phận, nhưng ta tin hắn.
Ngoại truyện
Ký ức của ta rất tốt, nhưng không tài nào nhớ đủ mọi chuyện lúc còn nhỏ. Chỉ có một việc rõ ràng như in – ngày phụ thân đi xa trở về, ông nói đã định sẵn cho ta một mối nhân duyên.
Hôm ấy ông uống rượu, hai gò má đỏ ửng, niềm vui phấn khởi hiện rõ.
"Tiểu cô nương Văn Thanh, sau này nhất định phi phàm, con cưới được nàng, đúng là có phúc lớn."
Câu nói ấy ta nhớ suốt nhiều năm. Sau này khi phụ thân qua đời, mẫu thân lại gả vào nhà họ Văn, lòng ta dấy lên nhiều nỗi hổ thẹn.
Điều tiếc nuối nhất là không thể cưới vị tiểu cô nương mà phụ thân bảo sẽ đem lại phúc lớn ấy.
Nỗi tiếc nuối ấy cứ thế len lỏi qua từng năm dài, bắt đầu từ lần đầu tiên ta gặp nàng.
Đó là ngày thứ hai sau khi mẫu thân bước vào nhà họ Văn, cữu cữu đưa ta đến hẻm Đường Hoa. Nhà họ Văn có một gian tiền sảnh đơn giản, ta bước qua ngưỡng cửa thì trông thấy một tiểu cô nương đứng dưới bức bình phong khắc chữ Đại Phúc.
Ta biết nàng nhỏ hơn ta bốn tuổi, khi ấy nàng đã mười hai.
Nàng mặc một chiếc váy đỏ màu hải đường, phối với áo xanh lục nhạt, mái tóc đen nhánh lưa thưa ngang trán, hai gò má tròn trịa, óng ánh.
Nàng ngẩn ngơ nhìn ta, sau một lúc lâu lại bĩu môi trông rất buồn cười, rồi cười khúc khích nhìn ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!