Ăn no xong, ta rút khăn tay ra, chậm rãi lau đi vệt dầu mỡ bên khóe miệng.
Hắn ngồi đối diện ta, gương mặt khó mà đoán được cảm xúc.
Ta cúi đầu, ngồi ngay ngắn, chờ hắn chất vấn.
Thế nhưng, hắn chỉ thở dài thật dài, rồi đứng dậy ra ngoài.
Không bao lâu sau, hắn bưng một chậu nước ấm trở về.
Hắn làm ướt khăn, nhẹ nhàng lau mặt và tay cho ta, sau đó giúp ta tháo búi tóc.
Súc miệng đi.
Hắn đặt cốc nước muối trước mặt ta.
Hắn bình tĩnh như thế, khiến ta sợ hãi vô cùng.
Ta ngoan ngoãn súc miệng.
Hắn lại bưng đến nước nóng, đặt xuống bên chân ta.
Sau đó, hắn cúi xuống tháo giày của ta, mắt thấy sắp cởi tất, ta kinh hãi rụt chân lại.
"Thủy Sinh, chàng mắng ta đi! Hoặc đánh ta cũng được! Chàng như thế này làm ta sợ lắm!"
Hắn vẫn không nói gì.
Chỉ kiên định cởi tất, đặt chân ta vào nước nóng.
Rồi hắn đi ra phòng bên cạnh, không lâu sau, ta nghe thấy tiếng nước ào ào.
Hắn đang tắm sao?
Ta cuối cùng cũng thở phào, lau chân, sau đó lên giường nằm xuống.
Muốn thay quần áo ngủ, nhưng ta đến vội quá, trừ bản thân ra tay không tất sắt.
Trên giường rải đầy hạt dưa, đậu phộng, nhãn sấy...
Ta còng lưng nhặt từng thứ một, rồi xếp gọn trên bàn.
Khi mở chăn ra chui vào, ta mới hoàn toàn tỉnh táo.
Ta quả thật giỏi, lại có thể làm một chuyện kinh thiên động địa đến vậy.
Ngày mai, cả làng không biết sẽ đồn đãi ra sao đây.
Ta bất giác mong chờ, thậm chí còn tưởng tượng cảnh ta cãi nhau với bọn họ.
Nếu không cãi lại được, ta sẽ lôi Tiên Đế ra.
Dù gì sư phụ ta cũng từng được Tiên Đế tự tay viết bảng hiệu ban thưởng.
Một ngày một đêm không ngủ, ta mệt đến rã rời.
Nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong chăn, ta yên tâm ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt, nến đỏ trong phòng vẫn còn cháy, mà hắn thì đang nằm ngay bên cạnh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!