Ngoại truyện 1:
Lang quân chủ tiệm bút mực lấy nương tử là chủ tiệm thức ăn bên cạnh.
Lúc ấy, hoa xuân ở Đông Châu đang nở rộ.
Tạ Nghiên Thanh uống say tại tiệc cưới, vừa khóc vừa cười, cuối cùng được Viên Đồng cõng về.
Viên Đồng còn nhỏ tuổi, hắn hoàn toàn không thể phát hiện tiểu cữu cữu của mình đã thầm thương trộm nhớ Thu Bạch từ lâu.
Khi tiểu cữu cữu say rượu nói ra, hắn suýt ném đối phương xuống đất không dìu nữa.
"Tiểu Lục, ta thua kém Mai Tranh ở điểm gì..."
Dù đang say rượu nhưng người trên lưng vẫn hỏi đi hỏi lại câu này.
Viên gia cũng là danh gia vọng tộc ở Đông Kinh nên Viên Đồng có biết về Mai Tranh.
"Tiểu cữu cữu ơi, tiểu cữu cữu hãy quên Thu Thiếu khanh đi! Không phải tháng trước mẫu thân con đã nói với tiểu cữu cữu rồi sao? Ngoại tổ mẫu đã tìm cho tiểu cữu cữu một nhà môn đăng hộ đối rồi."
"Bà ấy còn nhắc đi nhắc lại, bảo tiểu cữu cữu đừng có dây dưa với Thu Thiếu khanh nữa. Thậm chí ngoại tổ phụ còn nói thẳng ra rằng tiểu cữu cữu không xứng với nàng ấy mà. Bởi vì Tiểu Công gia đã vì nàng ấy mà tự nguyện bị đuổi ra khỏi gia tộc đó." Viên Đồng thở dài.
Mẫu thân hắn từng nói rằng, đôi mắt của Tiểu Công gia bị mù lòa như thế cũng là vì Thu Thiếu khanh.
Trong những năm qua, vở kịch được diễn nhiều nhất ở rạp hát Đông Kinh chính là
"Nữ Thiếu Khanh Vô Song".
Vở kịch kể về cuộc đời của Thu Thiếu khanh, mỗi lần xem nó, hắn luôn thấy xúc động, không thể nào bình tĩnh trở lại được.
Tại sao hắn lại theo thân cữu cữu đến Đông Châu?
Còn không phải là vì đã nghe vở kịch đó, rồi muốn trở thành vị quan tốt, chính trực như Thu Thiếu khanh đó sao?
Một nữ tử như Thu Thiếu khanh chắc chắn sẽ không thể để ý đến tiểu cữu cữu của hắn.
Thậm chí Viên Đồng còn nghi ngờ liệu Thu Thiếu khanh có để ý đến Tiểu Công gia kia không, hay là vì đối phương có một khuôn mặt đẹp nên nàng mới thích?
"Ta cũng có thể làm được."
Tạ Nghiên Thanh khẽ nói.
"Tiểu cữu cữu à, cữu cữu hãy tỉnh táo lại đi! Người có thể làm được thì đã sao? Liệu Thu Thiếu khanh có muốn lấy cữu cữu không?"
Tạ Nghiên Thanh bị câu này cho đánh một đòn choáng váng, cuối cùng đành phải im lặng.
"Con thấy hình như Tiểu Công gia kia rất si tình với Thu Thiếu khanh. Ngay cả một người chậm hiểu như con cũng nhìn ra được, trong mắt hay trong lòng Tiểu công gia chỉ có một mình nàng ấy thôi."
"Cữu cữu cứ nhìn cách Tiểu Công gia nhìn Thu Thiếu Khanh là biết, nói thật con cũng không tin cữu cữu không nhận ra điều này." Viên Đồng thở dài, hắn cảm thấy thương hại cho tiểu cữu cữu của mình.
Có lẽ Thu Thiếu Khanh không hề biết rằng tiểu cữu cữu còn có suy nghĩ khác đối với nàng ấy chăng?
Nếu như biết, với tính cách của nàng ấy, chắc chắn sẽ thẳng thắn yêu cầu tiểu cữu cữu từ bỏ suy nghĩ đó ngay lập tức.
Ta ghét...
"Tiểu cữu cữu ghét cái gì? Người không đẹp như Tiểu Công gia kia, càng không có can đảm như người ta. Thậm chí Tiểu Công gia còn có thể bỏ phụ mẫu của mình để theo đuổi Thu Thiếu khanh, vậy người có làm được không?"
"Tiểu cữu cữu cứ nghe theo lời của ngoại tổ phụ, chỉ cần làm bạn với Thu Thiếu khanh là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!