Ba năm bên nhau, số tiền cả hai cùng tiết kiệm được chỉ khoảng hai vạn tệ.
Nhưng khi đó Thẩm Niệm Châu lừa tôi rằng mẹ anh bị bệnh, anh phải vay người thân năm vạn để chữa trị.
Gần đến kỳ thi cao học, tôi lo khoản nợ sẽ ảnh hưởng tâm lý của anh.
Thế nên tôi đã chuyển vào tài khoản anh ba vạn tệ dưới dạng trợ cấp nặc danh.
Ký ức ùa về.
Mặt Thẩm Niệm Châu tối sầm lại vì mất mặt.
"Chỉ là một vạn tệ thôi mà, tôi sẽ chuyển lại cho cô sau."
"Đúng đấy chị Giang Tuyết, tốt nghiệp rồi mà em không ngờ chị còn để tâm một vạn tệ như vậy."
Cô ta liếc nhìn tôi, cười khẩy:
"Nhưng mà cũng đúng thôi, mấy năm nay chắc chị sống cũng không dễ dàng gì, nên một vạn tệ với chị chắc cũng là số lớn nhỉ?"
Tôi thầm nghĩ, một vạn tệ chẳng lẽ không phải là tiền sao?
Liếc mắt nhìn Liễu Tô đang khiêu khích, tôi không buồn để tâm, mà chuyển ánh nhìn sang Thẩm Niệm Châu:
"Không phải một vạn, là bốn vạn."Lúc anh chuẩn bị ra nước ngoài, ba vạn đột nhiên có trong tài khoản, là tôi chuyển vào.
"Lời vừa dứt. Ánh mắt Thẩm Niệm Châu thoáng hiện vẻ nghi hoặc, anh quay đầu nhìn Liễu Tô. Cô gái ngẩn người, lập tức có chút hoảng hốt, vô thức siết c.h.ặ. t t.a. y áo anh. Nhưng Thẩm Niệm Châu vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh sau vài giây suy nghĩ, anh lên tiếng:"Giang Tuyết, nếu cô có thể đưa ra bằng chứng chuyển khoản, tôi sẽ trả lại toàn bộ."
Tôi khẽ gật đầu.
Dù nét mặt của cả hai như đang giấu điều gì.
Nhưng nếu họ đã nói thế, tôi cũng không cần nhiều lời.
Tôi cầm điện thoại lên, nhắn hỏi quản gia Lý, ông ấy rất nhanh đã gửi lại sao kê chuyển khoản năm đó cho tôi.
Tôi liền chuyển tiếp lại cho Thẩm Niệm Châu.
Người đàn ông cúi đầu.
Chăm chú nhìn màn hình rất lâu, rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi.
Trong đôi mắt d.a. o động ấy, xen lẫn sự run rẩy, nhẫn nhịn và chút hối hận.
Khiến tôi nhất thời cũng không đoán nổi anh đang nghĩ gì.
06
Sau khi buổi tụ họp kết thúc.
Tôi gọi một chiếc xe để về nhà.
Nếu không phải vì ba tôi cứ nhất quyết muốn tôi đi ăn với cậu con trai út nhà họ Từ, tôi cũng chẳng cần phải lấy lý do này để đi tham dự buổi họp lớp xui xẻo này.
Khi đứng bên đường chờ xe.
Tôi chợt nhớ ra, tuần sau Liễu thị đúng là có đợt tuyển dụng một lứa nhân viên mới, hầu hết đều là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ các trường danh tiếng trong và ngoài nước.
Ba tôi thấy họ tuổi tác tương đương với tôi, nên muốn tôi dẫn dắt họ làm dự án đầu tiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!