22
Kỷ Gia Dương nhìn ta với ánh mắt đầy kinh ngạc và nghi hoặc.
Ta rút trâm cài tóc, không chút do dự rạch một nhát lên cổ tay mình.
"Thế nhân ít ai biết rằng, Phượng Vũ Chi vốn là song sinh đồng thể. Thực ra, Thẩm gia từng cất giữ đến hai cây."Nhưng khi còn nhỏ, nhi thần từng mắc trọng bệnh, chạy chữa khắp nơi không hiệu quả. Phụ thân thần buộc phải dùng một cây trong đó, kết hợp với bí pháp, hòa tan dược tính vào dược trì, lại bắt thần ngâm mình trong trì dược nhiều ngày, mới có thể dung hợp dược hiệu vào toàn bộ m.á. u thịt, xương cốt của thần.
"Hiện nay, m.á. u của nhi thần, cũng như Phượng Vũ Chi, là loại dược dẫn tốt nhất."
Máu đỏ tươi nhỏ giọt, rơi vào bát thuốc bên dưới.
Ha, bịa chuyện thôi mà, ai lại không biết chứ.
Ta là yêu quái đã tồn tại hàng trăm năm, dù bây giờ dùng thân xác của Thẩm Đường, nhưng chỉ cần ta muốn.
Máu trong cơ thể này, có thể là độc, cũng có thể là thuốc.
Cứu người hay hại người, tất cả đều do ý niệm của ta.
Hoàng đế sẽ không chết.
Ít nhất, không phải bây giờ.
Người phải chết, là Kỷ Gia Dương.
23
Bệnh của Hoàng đế đến nhanh, mà khỏi cũng nhanh.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ngài đã hồi phục như thường.
Vì ta có công hiến máu, Hoàng đế đặc biệt triệu phu thê Thái tử vào cung ban thưởng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trước khi lên đường, Kỷ Gia Dương đặc biệt dặn dò ta:
"Hôm nay, ta sẽ tấu trình với phụ hoàng về tin vui A Hàn mang thai."Ngươi hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói. Đây là cơ hội tốt nhất, ngươi nhất định phải biết nắm bắt."
Hắn vẫn hy vọng ta sẽ giúp hắn xin Hoàng đế ân chuẩn cho hồi Đông cung.
Đúng là nằm mộng giữa ban ngày.
Khi chúng ta đến nơi, Hoàng đế đang uống chén thuốc cuối cùng, sắc mặt đã rất tốt.
Kỷ Gia Dương quả nhiên không nói được mấy câu đã dẫn dắt câu chuyện sang chuyện Bạch Hàn mang thai.
Đáng tiếc, sắc mặt Hoàng đế lại không mấy biểu lộ cảm xúc.
"Ồ, chính là vị Lương tỳ bệnh nặng đến mức phải dùng cả Phượng Vũ Chi, đúng không?"Có thai là chuyện tốt, dù sao ngươi cũng đã thành thân nhiều năm mà chưa có con. Nhưng dẫu sao cũng chỉ là con của thiếp, làm sao bằng được con do chính thê sinh ra.
"Ngài quay sang ta, nở nụ cười:"A Đường, ngay cả một Lương tỳ cũng đã có tin vui, vậy ngươi định khi nào cùng Thái tử sinh cho trẫm một đứa cháu đích tôn?
"Ta đứng dậy khỏi ghế. Chỉnh lại vạt áo, nghiêm túc quỳ xuống."Phụ hoàng, nhi thần cả gan, muốn trước tiên xin người một phong chỉ dụ.Ngươi nói.Xin Hoàng thượng hạ chỉ, cho phép nhi nữ Thẩm Đường, hòa ly với Thái tử Điện hạ!Một tiếnglạch cạch
"vang lên, chén trà bạc trong tay Kỷ Gia Dương rơi xuống đất, lăn lóc vài vòng. Hắn hất áo, đứng phắt dậy:"Thẩm Đường!
"Sắc mặt Hoàng đế cũng lập tức biến đổi:"A Đường, ngươi làm gì vậy? Trẫm chỉ đùa chút thôi, nào có ý trách ngươi không sinh con cho Thái tử, xem như trò đùa thôi, mau đứng lên!Phụ hoàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!