Chương 5: (Vô Đề)

10 

Ta biết nàng ta không thể lấy lại được bộ Đông Châu. 

Bởi vì bộ trang sức ấy, nàng ta đã bán đi từ lâu rồi. 

Những thứ tốt từng cưỡng ép lấy từ Thẩm Đường, chỉ cần có thể bán được, nàng ta đều đem bán rẻ hết. 

Trang sức thông thường thì không nói, nhưng bộ Đông Châu lần này được chế tác theo nghi lễ. 

Nếu thực sự bị kẻ không hiểu chuyện mua về, lại bị người có ý lợi dụng, chuyện lan truyền ra ngoài, thì mặt mũi Thái tử còn giữ được không? 

Kỷ Gia Dương nổi trận lôi đình, một tay hất đổ toàn bộ chén trà trên bàn. 

Thị nữ thân cận của Bạch Hàn, A Khúc, run rẩy lên tiếng giải thích: 

"Điện hạ bớt giận! Những năm qua, Lương tỳ vẫn lấy danh nghĩa Đông cung để cứu tế dân nghèo ở vùng xa, nhưng không muốn dùng đến ngân sách của phủ, đành phải chọn cách này." 

Bạch Hàn ở bên cạnh quỳ rạp, lặng lẽ rơi nước mắt. 

"Bộ Đông Châu ấy… bộ Đông Châu ấy cũng vậy. Mấy hôm trước khi đưa đến, nô tỳ chưa kịp xem kỹ đã vội đưa vào khố phòng. May mà mới bán ra hai ngày, còn kịp tìm lại!" 

Kỷ Gia Dương hơi nheo mắt: 

"Vậy là ngươi phụ trách việc này?" 

A Khúc hoảng hốt: 

Vâng, là… là nô tỳ… 

Người đâu. 

Kỷ Gia Dương lạnh lùng ra lệnh: 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Đưa nàng ta xuống, hỏi rõ người mua, sau đó đánh chết." 

Điện hạ tha mạng! 

A Khúc gào khóc cầu xin, trong cơn tuyệt vọng, nàng vươn tay kéo lấy Bạch Hàn: 

"Lương tỳ, cứu mạng! Cứu nô tỳ!" 

Nhưng Bạch Hàn chỉ cúi đầu quỳ, từng chút một rút tay áo khỏi kẽ tay nàng ta. 

Chỉ một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng khóc thê lương. 

Mùi m.á. u tanh nhàn nhạt len lỏi vào trong phòng. 

Bạch Hàn từ đầu đến cuối không nói một lời. 

Cứ như người từng giúp nàng ta hãm hại Thẩm Đường, lại còn hạ độc trong thuốc bổ của Thẩm Đường, không phải là A Khúc lúc này vậy. 

Ta cúi đầu, ngắm nghía móng tay vừa mới sơn. 

Sắc đỏ vừa vặn, thật đẹp. 

11 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!