Chương 3: (Vô Đề)

A Liên rưng rưng nước mắt, quỳ xuống đất nhặt từng mảnh vỡ: 

"Nương nương không nên vì nô tỳ mà đối đầu với Điện hạ… Vốn dĩ nhờ Phượng Vũ Chi, nương nương có lẽ còn cơ hội nói chuyện tốt đẹp với Điện hạ." 

"Hiện tại trong lòng hắn chỉ có Bạch Hàn, nào còn muốn nói chuyện với ta?" 

A Liên òa khóc: 

"Điện hạ trước đây đâu phải như vậy… Tất cả là tại nữ nhân đó…" 

Không hẳn thế. 

Ta lắc đầu: 

"Không có Bạch Hàn, sớm muộn cũng sẽ có người khác. Nam nhân một khi muốn thay lòng, bao nhiêu người cũng không đủ." 

Nàng vẫn khóc: 

"Nương nương đến cả chén trà để uống cũng không còn." 

Ta thật sự không muốn nghe nàng khóc mãi, liền vung tay một cái. 

Bình trà và chén đĩa vỡ vụn trong tay nàng lập tức khôi phục nguyên vẹn. 

Nàng ngẩn người: 

"Nương nương… nô tỳ hình như hoa mắt rồi…" 

Không phải. 

Ta kéo nàng đứng dậy: 

"Nhỏ tiếng thôi, ta kể ngươi nghe, hôm nọ ta nằm mơ thấy một vị thần tiên già, ông ấy đã dạy cho ta vài chiêu pháp thuật, ngươi xem, có hữu dụng không?" 

Rất hữu dụng… 

Ừ, ngoan. 

Ta xoa đầu nàng: 

"Chuyện này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, tuyệt đối phải giữ kín nhé." 

Nàng gật đầu lia lịa. 

Chậc, chủ nhân ngốc, tỳ nữ còn ngốc hơn, nói gì cũng tin, thật thà đến khó tả. 

Chăn phơi suốt cả ngày, vừa mềm vừa ấm. 

Ta rúc vào trong chăn, lăn lộn một hồi, ngủ một giấc ngon lành. 

Nửa đêm, cơ thể đột nhiên nặng trĩu. 

Kỷ Gia Dương. 

Hắn hình như đã uống không ít rượu, ánh mắt mơ màng, ôm chặt lấy ta qua lớp chăn, thì thầm. 

Thẩm Đường…Ngươi dựa vào đâu mà đòi hòa ly với ta?

"6 Ta nhẫn nhịn mãi, cuối cùng mới miễn cưỡng kiềm chế được ý định vung chưởng g.i.ế. c c.h.ế. t hắn."Này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!