3
Hôm nay trời nắng đẹp, ta bảo A Liên mang chăn mới ra phơi.
Viện mới vẫn nằm nơi hẻo lánh, nhưng ít ra cửa sổ không còn bị gió lùa, đồ đạc tuy cũ kỹ, nhưng không có thứ gì hư hỏng.
Khi Bạch Hàn đến, ta và A Liên đang lật chăn.
"Mặt này đã phơi cả buổi sáng rồi, phải phơi cả hai mặt thì chăn mới mềm mại, ấm áp được..."
Ngẩng đầu lên, ánh mắt ta vừa chạm vào vẻ mặt khó nói thành lời của nàng ta.
"Chuyện thế này sao có thể để tỷ tỷ đích thân làm được? Điện hạ cũng thật là, đã cho tỷ tỷ đổi viện, sao không đổi hẳn một nơi tốt hơn?"
Giọng điệu thật giống như đang làm chủ.
Ta bình thản hỏi:
"Thân thể hồi phục rồi sao?"
Nàng ta mỉm cười rạng rỡ:
"Phải cảm tạ tỷ tỷ đã ban cho Phượng Vũ Chi. Quả không hổ danh là linh dược, chỉ cần dùng nửa cây là đã khỏi. Ban đầu muội định đem nửa cây còn lại trả cho tỷ, nhưng Điện hạ bảo giữ lại để bồi bổ cơ thể cho muội, nên đành làm tỷ chịu thiệt."
Ta xua tay:
"Đã tặng muội thì tất cả là của muội, dùng cho tốt, đừng lãng phí."
Lúc rời đi, nàng ta cẩn thận quan sát khắp viện.
"Viện của tỷ thật sự thiếu người hầu, Điện hạ dạo này bận bịu e rằng khó để ý, chi bằng muội điều ít người từ viện mình sang đây hầu hạ tỷ?"
Ta nhướng mày:
Được thôi.
Đến hoàng hôn, người hầu mà nàng ta hứa phái đến không xuất hiện, thay vào đó, Kỷ Gia Dương bước vào.
Hắn sải vài bước vào phòng, giật ngay quyển thoại bản trong tay ta.
"Thiếu người hầu có thể nói với cô, cớ gì phải đến viện của A Hàn mà tranh giành? Nàng ấy vừa mới khỏi bệnh đã đến cảm tạ ngươi, vậy mà ngươi lại ức h.i.ế. p nàng ấy như thế?"
A Liên bên cạnh vội vàng thanh minh:
"Điện hạ hiểu lầm nương nương..."
Hắn lạnh lùng ngắt lời:
"Chủ tử đang nói chuyện, đến lượt ngươi chen vào sao? Người đâu, tát miệng!"
Ta liếc mắt nhìn một vòng:
Ta muốn xem ai dám.
Đám thị vệ vốn định động thủ lập tức sững sờ tại chỗ.
Kỷ Gia Dương quát lớn:
Đánh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!