1
Kỷ Gia Dương đứng trước cửa viện.
Khuôn mặt hắn đen như đáy nồi ta chưa kịp cọ sau khi nấu cơm tối qua.
Cũng khó trách, cả cái viện rộng lớn ngập đầy lá rụng, hòa lẫn cùng bùn đất sau mưa, gần như không còn chỗ đặt chân.
Hắn đường đường là Thái tử, cả đời đế giày chưa từng dính lấy một hạt bụi.
Giờ đây hắn đứng lại phải đứng ở cửa viện này, nhíu mày nói:
"Đây dù gì cũng là viện của Thái tử phi, sao lại thành ra thế này? Người hầu đâu hết cả rồi, c.h.ế. t sạch rồi sao?"
"Điện hạ quên rồi ư? Lúc ngài sai người chuyển ta đến viện này, đâu có phân ai hầu hạ. Giờ chỗ này ngoài A Liên ra, nào còn ai khác."
Ta đứng dưới hiên, tựa vào hành lang, cất giọng nhàn nhạt:
"Ban đầu, ta và A Liên mỗi ngày đều quét dọn một lượt. Nhưng sau này, vừa phải nấu ăn vừa phải quét tước nhà cửa, thật sự chẳng còn sức mà lo đến cái viện này nữa. Điện hạ hiếm khi ghé qua, A Liên, mau lấy chổi, quét một lối đi cho Điện hạ."
Không cần!
Hắn quát, ngăn lại:
"Cô không vào, chỉ đến tìm ngươi để lấy một món đồ."
Ồ?
Ta cười khẽ:
"Không ngờ trong tay thiếp thân còn có thứ khiến Điện hạ bận tâm?"
Hắn lạnh lùng nói:
"Phượng Vũ Chi, có phải ở Thẩm phủ không?"
Ta gật đầu:
Phải.
"Ngươi viết một phong thư về nhà, bảo người mang đến đây."
Giọng hắn hờ hững:
"A Hàn sốt cao không dứt, Thái y nói Phượng Vũ Chi có thể cứu nàng ấy."
Ta chau mày:
"Điện hạ, cây Phượng Vũ Chi này là bí bảo truyền đời của Thẩm gia, thiên hạ chỉ có một…"
Hắn mất kiên nhẫn, cắt ngang lời ta:
"Ngươi mang nó đến đây, cô sẽ cho phép ngươi dọn ra khỏi viện nhỏ này. Nếu chậm trễ khiến bệnh của A Hàn trở nặng, cô đảm bảo ngươi cũng sẽ c.h.ế. t mục nát trong nơi này!"
Ta lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt khiến hắn có chút bối rối:
"Không hiểu ta nói gì sao?"
"Điện hạ bớt nóng nảy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!