Chương 9: (Vô Đề)

Theo đuổi cái gì mà theo đuổi.

Có thể đưa Tạ Cảnh Chi ra viện bình an đã là ân huệ lớn nhất đối với tôi rồi.

Một tuần sau, cuối cùng Tạ Cảnh Chi cũng xuất viện.

Lúc tôi rời đi có thuận miệng hỏi bác sĩ về tình trạng của Tạ Cảnh Chi.

Bác sĩ lắc đầu.

Tôi giật mình.

Lúc này bác sĩ mới giải thích:

"Bệnh nhân giường số 3 kia, rõ ràng cao to lực lưỡng, truyền dịch hai ngày là khỏi, vậy mà cậu ta cứ khăng khăng nói mình rất khó chịu, nhất quyết đòi nằm viện quan sát một tuần..."

"Một chàng trai tuấn tú như vậy, sao lại thích nằm viện không biết?"

Tôi nhìn bóng lưng bác sĩ vừa lắc đầu vừa rời đi.

Trong lòng đầy dấu hỏi chấm.

Là Tạ Cảnh Chi đòi nằm viện?

Hắn nghĩ cái gì vậy?

Nằm viện cũng đâu có thoải mái...

Khoan đã, không phải hắn muốn trả thù tôi đấy chứ?

Chẳng lẽ là vì bị chị tôi đá, nên hắn muốn trả thù lây qua tôi?

Mặc dù bệnh viện ở ngay gần trường, nhưng phải đưa cơm cho hắn mỗi ngày cũng không phải chuyện dễ dàng!

Tôi càng nghĩ càng nghi ngờ.

Trong lòng thầm quyết định sau này sẽ không tới lớp Tạ Cảnh Chi nghe giảng nữa.

Vừa hạ quyết tâm này không lâu, tài khoản phụ của tôi đã nhận được tin nhắn của Tạ Cảnh Chi.

[Bạn học Giang Vãn Nguyệt, đến văn phòng của anh một chuyến đi.]

Trong văn phòng của Tạ Cảnh Chi chỉ có một mình hắn.

Tôi và hắn nhìn nhau, bầu không khí căng thẳng.

Hắn chỉ vào màn hình máy tính, mở lời trước:

"Vừa mới nhận được, lịch khai giảng của phòng giáo vụ."

"Học kỳ sau, lớp các em cần phải chọn môn của tôi."

Tôi ngây ra một lúc.

Hắn nói chuyện này với tôi làm gì?

... Không lẽ hắn muốn trả thù lây thật?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!