"Nhưng mà như vậy không..."
Hắn không đợi tôi tự phủ định xong, đã nhìn tôi với ánh mắt cảm kích vô cùng:
"Như vậy phiền phức cho em quá, thật sự cảm ơn em, em tốt bụng quá, Vãn Nguyệt."
Ơ...
Sao tôi lại cảm thấy trong ánh mắt hắn như có một chút mong đợi?
Tôi cứng ngắc mở hộp cơm ra.
Cứng ngắc cầm thìa lên.
Cứng ngắc múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Tạ Cảnh Chi.
Hắn cười tủm tỉm, ánh mắt chuyên chú nhìn tôi.
Tôi như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, né tránh ánh mắt của hắn.
Hắn ăn càng lúc càng vui vẻ, chỉ mấy phút sau đã ăn hết sạch bát cháo lớn.
Thậm chí còn có vẻ chưa thỏa mãn: Hết rồi?
Tôi như trút được gánh nặng lắc đầu:
Hết rồi ạ.
…
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Ngày thứ ba, tôi đã thích ứng hơn một chút với động tác đút cháo cho Tạ Cảnh Chi.
Chỉ cần tôi coi hắn như một cây cải thảo là được...
Dưới ánh mắt có thể dìm c.h.ế. t người của Tạ Cảnh Chi, tôi kiên định đưa một thìa cháo đến bên miệng hắn.
Đột nhiên ngoài cửa phòng bệnh truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Tôi quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Trước cửa phòng bệnh đã xuất hiện một đống người từ lúc nào không rõ.
Có giảng viên, cũng có học sinh.
Đa số đều cầm theo quà hoặc hoa đến thăm người bệnh.
Người dẫn đầu là bạn cùng phòng của tôi.
Lúc này cô ấy đang trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.
Giỏ trái cây trong tay đã rơi xuống đất.
Lúc tôi ý thức được chuyện gì, người vẫn còn duy trì tư thế nghiêng người về phía trước đút cháo cho Tạ Cảnh Chi.
Bạn cùng phòng phản ứng lại trước, nhanh chóng dẫn theo một đám người lui về phía sau, còn đóng cửa lại:
"Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Làm phiền hai người rồi! Thật sự xin lỗi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!