Có hôm thầy Từ lại gọi tôi đi sửa máy tính.
Lúc tôi đang sửa, vô tình nghe thấy thầy ấy nói chuyện điện thoại.
Thầy Từ vốn luôn bình tĩnh đột nhiên biến sắc:
"Cái gì? Ở bệnh viện nào? Tôi qua đó ngay đây!"
Tôi thuận miệng hỏi một câu:
"Sao vậy ạ? Thầy Từ, ai bị bệnh ạ?"
Thầy Từ vội vàng thu dọn đồ đạc:
"Thầy Tạ, Tạ Cảnh Chi, chắc em cũng biết... Haiz! Không biết hai ngày nay cậu ta làm sao nữa!"
Tôi lập tức sững người lại.
Tạ Cảnh Chi?
Tạ Cảnh Chi vào bệnh viện rồi sao?
Tôi không khống chế được, vô thức nắm lấy ống tay áo của thầy Từ:
"Cái... cái gì cơ? Thầy Tạ? Thầy Tạ làm sao vậy?"
Thầy Từ giật mình trước hành động đột ngột của tôi. Nhưng vẫn giải thích:
"Mấy ngày trước cậu ta đã bắt đầu ăn không ngon miệng, vừa rồi còn ngất xỉu ở nhà..."
Tôi như bị sét đánh ngang tai.
Hắn ăn không ngon miệng...
Không phải là vì tôi chứ?
Vào lúc tôi muốn hỏi thêm chi tiết, thầy Từ đã đeo túi xách vội vàng rời đi.
…
Tôi ngồi trên ghế trong văn phòng của thầy Từ mà như ngồi trên đống than.
Đợi gần hai tiếng, cuối cùng tôi không nhịn được gọi điện thoại cho thầy Từ.
Rất lâu sau thầy ấy mới bắt máy, trong giọng nói mang theo sự mệt mỏi rõ ràng:
Tiểu Giang à?
Tôi cầm điện thoại:
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
"Thầy Từ... Em muốn hỏi thầy Tạ sao rồi ạ?"
Cảm giác được sự quan tâm của mình có vẻ không thích hợp, tôi vội vàng bổ sung:
"Em có người thân làm việc ở bệnh viện, có lẽ em có thể giúp đỡ được gì đó cũng nên?"
Thầy Từ thở dài, có chút hận rèn sắt không thành thép:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!