Kết quả giây tiếp theo tôi liền chấn động.
Tạ Cảnh Chi dứt khoát gửi hai tin nhắn đến tài khoản chính của tôi:
[ Bảo bảo, có phải em xảy ra chuyện gì rồi không? ]
[ Em đợi anh, anh đi báo cảnh sát đây! ]
Tôi chấn động.
Cái gì?
Báo cảnh sát!
Vậy thì tôi xong đời thật rồi!
Đầu óc Tạ Cảnh Chi làm bằng cái gì thế không biết!
Tôi vội vàng gõ chữ:
[ Anh, em đây, chiều nay em ngủ quên mất. ]
Tạ Cảnh Chi lập tức thở phào nhẹ nhõm:
[ Vậy là tốt rồi, dọa anh sợ muốn chết. ]
[ Em còn chưa ăn cơm đúng không? Mau nhận tiền rồi đi ăn cơm đi. #xoa đầu# ]
…
[ Hôm nay em cứ không trả lời tin nhắn, làm anh cảm thấy sợ hãi vô cùng. ]
[ Bảo bảo, em sẽ không bỏ rơi anh, đúng không?]
Nhìn thấy những lời này, trong lòng tôi lập tức trào dâng một loại cảm xúc khó tả.
Giống như bị cái gì đó đ.â. m mạnh một cái.
Tạ Cảnh Chi vẫn luôn quan tâm chu đáo với tôi, hơn nữa lại chịu chi tiền vì tôi, còn chịu cho tôi ngắm cơ bụng.
Vậy mà tôi cứ nghĩ đến chuyện chia tay với hắn như vậy... có phải là quá đáng lắm không?
Nhưng nếu cứ tiếp tục, tôi có thể giấu được bao lâu đây?
Tôi càng nghĩ càng buồn, chóp mũi cay xè, hai giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Vừa lúc bạn cùng phòng đi ngang qua sau lưng tôi, giật nảy mình:
"Vãn Nguyệt, cậu sao thế?"
Lúc tôi quay đầu lại nhìn cô ấy, chỉ cảm thấy trước mắt mình có chút mơ hồ.
Bạn cùng phòng ôm chầm lấy tôi:
Ai bắt nạt cậu?
Cô ấy làm bộ như muốn tìm người đánh nhau.
Tôi không nhịn được nghẹn ngào mở miệng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!