Chương 9: (Vô Đề)

14 + 15/ Đến cả bác sĩ giỏi nhất cũng nói rằng việc để Chu Duyệt Phi khôi phục thị lực bằng cách ghép giác mạc nhân tạo là không thể, trừ khi Bùi Tư Nhuệ lại đi tìm một người có độ tương thích cao tình nguyện hiến cho cô ta.

Bùi An Huy đã chờ đợi điều này từ lâu, hoặc lỡ em trai hắn thực sự tìm được một người như thế, hắn sẽ không để cho nó có hội kết hôn với Chu Sở Nguyệt, chân đạp hai thuyền, nuôi vợ bé ở bên ngoài.

- Em trai tôi đã hết yêu em rồi.

Em biết mấy ngày này nó ở đây, giới thiệu với mọi người Chu Duyệt Phi là gì của nó không?

Không đợi cô trả lời, hắn gõ lên vô lăng, thẳng thắn nói ra.

- Là bạn gái.

Đồng tử Chu Sở Nguyệt co lại, cô vô thức lắc đầu. Không thể nào! Có một giọng nói không ngừng vang lên trong đầu cô, khiến não bộ ong ong mất kết nối với thế giới bên ngoài.

Bùi An Huy nhún vai, mặc dù không muốn nhìn thấy cô gái nhỏ bị doạ thành dáng vẻ này, nhưng hắn cũng chẳng thể tiến lên vỗ về..

"Chu Sở Nguyệt không phải kiểu người phù hợp để yêu đương, một kẻ mang thân phận ăn nhờ ở đậu như con lại càng không có tư cách ấy… Đúng, có một khoảng thời gian con cảm thấy cô ấy quá cao, con không với tới, nhưng sau khi thay đổi quan hệ, con cảm thấy không thể chịu nổi những yêu cầu vô lý, và tính tình trẻ con đó.

Người tâm đầu ý hợp với con chỉ có Duyệt Phi. Đáng tiếc, con nợ gia đình Sở Nguyệt quá nhiều, không thể thẳng thắn nói rõ mọi chuyện."

Bùi An Huy hào phóng mở đoạn ghi âm mà Bùi Tư Nhuệ đã nói về cô với ba mẹ hắn trong bữa cơm ngày đó.

Rõ ràng hắn đã chờ đợi lâu như thế, đáng sẽ hắn không nên vội vàng cung cấp bằng chứng cho cô, song hôm nay hắn đã nhìn rõ, cô gái ngốc này được ngâm trong hũ mật mà lớn lên, đổi lại là bất kỳ người nào khác hắn tuỳ tiện tìm được ngoài kia, khi đối mặt với vấn đề này, ai mà không trước hết dùng ác ý để phỏng đoán người khác?

Có câu, ai cũng là nạn nhân trong câu chuyện của chính mình mà!

Riêng Chu Sở Nguyệt hoàn toàn trái lại, cái đầu tiên cô nghĩ đến lại là điểm tốt của người ta, nghĩ xem mình có sai ở đâu không, có thể sửa hay không? Cùng lắm là giấu đi nỗi đau, nhìn người ta hạnh phúc.

Hắn tức ói m áu mất!

Cũng may… hắn thông minh nhạy bén như vậy, gen nhất định mạnh hơn cô, sau này con của hai người sẽ giống hắn!

- Em…

Chu Sở Nguyệt nhìn hắn với ánh mắt mờ mịt.

Được thôi, cô không khóc nhè đã là điểm cộng ngoài dự đoán rồi.

Hắn gật đầu, đang định nói:

- Ừm, em trai tôi là kẻ tồi tệ, chẳng biết bao năm qua trong đầu nó chứa cái gì nữa, vì Chu Duyệt Phi mà bất nhân, bất nghĩa, không xứng để em trân trọng như vậy!

Kết quả, hắn nghe thấy cô hỏi:

- Người như em không thích hợp để yêu đương ư? Thực ra em đã rất cố gắng để mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ấy vui vẻ….

- Hoá ra anh ấy đều là gượng cười thôi.

Bùi An Huy nhìn thẳng vào ánh mắt trống rỗng của cô, như thể cả thế giới trước mắt cô đã sụp đổ, vô thanh vô tức, phải đau lòng đến mức nào mới có thể khiến người ta vô vọng như vậy chứ?

Hắn nâng cằm cô lên, động tác mạ nh b ạo khiến cô khẽ nhíu mày vì đau đớn.

- Ngay sau khi nhận lại em trai, việc đầu tiên tôi làm là cho người điều tra rõ cuộc sống những năm này của nó, sau đó mới tìm hiểu sâu hơn về hoàn cảnh lúc nhỏ mà nó trải qua. Em đoán xem, tôi tra được cái gì?

Một sấp ảnh dày cộp được nhét vào trong tay cô, góc trên cùng mép trái của từng bức ảnh còn in rõ ngày tháng, cô cầm không chắc khiến một vài tấm rơi xuống sàn xe, mặc dù chỉ là bóng lưng hay ảnh chụp xa khá mờ ảo cô cũng có thể dễ dàng nhận ra người trong ảnh là Bùi Tư Nhuệ, người còn lại thường ôm cánh tay anh ta, bối cảnh lúc thì ở trước nhà nghỉ ba sao, lúc là cửa hàng tiện lợi vắng khách, không ai khác ngoài Chu Duyệt Phi.

Mà thời điểm này, cô ta vẫn chưa hiến mắt cho cô.

Cô hoảng hốt siết chặt tay, những hình ảnh trong tay không ngừng thay đổi, từ một tháng trước khi cô phẫu thuật, cho đến tận khoảng thời gian gần đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!