Chương 7: (Vô Đề)

10 + 11/ Gần 2 giờ sáng, ba mẹ Chu vào phòng nói nhỏ với nhau một lúc rồi mới đi ngủ.

Ba Chu thở dài.

- Gia cảnh của đứa bé kia quả thật rất hiển hách, tiểu Nguyệt nhà chúng ta trèo cao rồi.

Thấy rõ vẻ sầu muộn trên khuôn mặt chồng, mẹ Chu cũng căng thẳng theo, tuy nhiên bà ấy không thể nhìn nổi bầu không khí ngột ngạt này, bèn nói.

- Hừ, năm đó chúng ta nhận nuôi tiểu Nhuệ là xuất phát từ thiện ý, không chút tính toán. Bây giờ mới lòi ra xuất thân cao quý thì sao chứ? Bọn họ tính toán thì bọn họ là đồ nhỏ mọn. Hơn nữa, bảo bối nhà ta có gì không tốt, tôi thấy vẫn rất xứng với Tư Nhuệ nha.

- Bà không hiểu, mấy gia tộc hào môn đó… Ầy!! Nếu như bọn họ không nói lý lẽ thì e là con gái chúng ta sẽ phải chịu thiệt thòi.

Mẹ Chu siết chặt nắm tay.

….

Tuy nhiên, ba mẹ Chu ngàn tính vạn tính, có lẽ sẽ không ngờ tới trở ngại lớn nhất trong mối tình này vốn chẳng phải nhà họ Bùi, mà chính là đứa con rể tốt lành chính họ chọn lựa.

Bùi Tư Nhuệ do ba mẹ Chu dạy dỗ, tận mắt nhìn anh ta trưởng thành, vậy nhưng biết người biết mặt không biết lòng.

….

Trước khi về Thủ Đô, Bùi An Huy có đến Bùi gia một chuyến, dù sao thì công ơn dưỡng dục lớn hơn trời, hắn cứ như vậy đưa em trai đi luôn thì không hay cho lắm.

Ai cũng có tâm sự trong lòng, mỗi mình Chu Sở Nguyệt hồn nhiên, tiếc nuối vì sắp tới không thể gặp Bùi Tư Nhuệ.

- Gần cuối năm rồi, thời tiết ở Thủ Đô nhất định rất lạnh, anh đã soạn đầy đủ quần áo ấm chưa? Mấy cái áo khoác dày hôm trước chúng ta đi siêu thị cùng nhau lựa mua, anh có nhớ mang theo không đó?

Bùi Tư Nhuệ cười mỉm, gật đầu:

- Ừm, anh đã chuẩn bị xong rồi, tiểu tổ tông, em hãy tự chăm sóc mình cho tốt, đừng mãi lải nhải về anh giống như bà cụ non vậy!

Anh ta nói rồi cong ngón trỏ gõ nhẹ lên chóp mũi hồng hồng của Chu Sở Nguyệt.

Thật quái lạ, sáng giờ cô hắt xì rất nhiều lần, ra chút nước mũi, may là trong người không mệt mỏi gì, chắc sẽ không vô duyên vô cớ bị cảm đâu nhỉ?

Bùi An Huy nói vài lời khách sáo với ba mẹ Chu xong rồi, lúc ra ngoài vừa vặn ăn cơm chó của đôi tình nhân nhỏ, hôm nay Vân Thành cũng trở lạnh, Chu Sở Nguyệt bọc mình trong lớp áo bông khá dày, cô cao khoảng 1m6, lắc la lắc lư đáng yêu đến mức khiến người ta muốn trêu chọc, bế lên cao cao.

Đáng tiếc, hắn không có được loại đãi ngộ này.

Hắn giơ bàn tay mình lên xem, cười nhạt đi lướt qua em trai.

- Xong chưa vậy? Mau đi thôi.

Chu Sở Nguyệt lập tức dẩu miệng, thì thầm to nhỏ nói xấu người ta.

- Anh trai của anh cũng thật là…

Giả bộ ngầu gì chứ?

Lần trước, khi chưa gặp qua Bùi Tư Nhuệ còn là dáng vẻ lưu manh muốn ch ết được!

- Được rồi, bé ngoan, anh đi nha!

Bùi Tư Nhuệ bất đắc dĩ xoa đầu cô, thuận tiện giúp cô chỉnh lại mấy cọng tóc ngố hơi vểnh lên.

…….

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!