9/
- Ngoại trừ miệng, thì cậu có khuôn mặt giống mẹ đến 80% đấy.
Lời nói của Bùi An Huy khiến cho hai người còn lại sững sờ.
Bùi Tư Nhuệ thảng thốt hỏi lại.
- Mẹ? Ý anh là sao...
Mặc dù anh ta đã có suy đoán trong lòng, nhưng bất ngờ này quá lớn, khiến anh ta nhất thời không muốn tin tưởng vào ý nghĩ của chính mình.
- Tôi, Bùi An Huy, tìm em trai bị thất lạc.
Dù thế nào đi chăng nữa Bùi An Huy cũng là ông chủ lớn, khi nghiêm túc lên sẽ có khí thế nghiền ép, khá trầm ổn, đáng tin cậy.
Hắn đưa ra một tấm danh thiếp.
- Trước hết mong cậu cùng tôi đến bệnh viện một chuyến, làm giám định ADN. Trên đường đi chúng ta sẽ trao đổi thêm về vấn đề này.
- Được.
Bùi Tư Nhuệ siết chặt tay, không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Lúc Chu Sở Nguyệt hồi thần thì anh em họ đã chuẩn bị cất bước đi. Cô lo lắng kéo tay anh ta.
- Tư Nhuệ...
- Xin lỗi vì không thể quay lại buổi tiệc với em được.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng, xen lẫn áy náy của anh ta, cô thở hắt ra một hơi.
- Không sao đâu, em cũng không định quay lại đó nữa.
Nói rồi cô hừ hừ nhỏ như tiếng mèo con, khiến Bùi Tư Nhuệ bị vẻ đáng yêu ấy mê hoặc rồi thả lỏng, anh ta khẽ chạm vào chiếc má bánh bao của cô.....
- Bùi gia ở Thủ Đô, cách thành phố này khoảng hơn 1.000 cây số. Năm đó...
Trên đường đến bệnh viện, Bùi An Huy dùng ngữ điệu lãnh đạm khái quát lại chuyện quá khứ cho Bùi Tư Nhuệ. Tuy nhiên ánh mắt hắn thì hoàn toàn trái ngược, từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát kỹ từng biểu cảm của người ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Hiển nhiên hắn đã bắt được khoảnh khắc hai mắt Bùi Tư Nhuệ lóe lên khi nghe về gia thế.
Cũng phải thôi, nếu em trai hắn không phải kiểu người để ý đến vật chất thì đã không nịnh bợ ba mẹ Chu Sở Nguyệt đến vậy. Ngay cả khi xác định tình cảm của mình dành cho Chu Duyệt Phi cũng không dám ngăn cản phẫu thuật, là suy nghĩ cho Chu Sở Nguyệt, hay sợ phật ý nhà họ Chu?
Bùi An Huy hờ hững rũ mắt, thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Chu Sở Nguyệt ở phía sau, em trai hắn có lúc đáp lại, có lúc không, nhưng chẳng ảnh hưởng mấy đến tâm trạng cô.
Tài xế nhân lúc dừng đen đỏ, lơ đãng nhìn cậu cả nhà mình.
E hèm, sao giống như tiểu tam chạm mặt chính thất thế kia, là cái kiểu ghen tức sôi m áu nhưng không thể làm gì được ấy.
Giây sau, anh tài xế bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ.
Ảo giác rồi, sao anh lại có liên tưởng đáng sợ đến vậy?
Có lẽ do cậu chủ chỉ hơi căng thẳng khi gặp em trai, hoặc không thích người phía sau thì thầm to nhỏ thôi!
Quả nhiên gần đây bị mấy bộ phim ngắn cẩu huyết của vợ ảnh hưởng.
Tài xế dùng sức lắc đầu hai cái, nhận về ánh nhìn đánh giá từ cậu chủ.......
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!