Chương 3 + 4/ Sáng hôm đó, Chu Sở Nguyệt mừng rỡ, cô không ngại luồng ánh sáng bất ngờ khiến mắt cô ửng đỏ rưng rưng nước, người đầu tiên cô nhìn thấy là mẹ, giây sau cô liền vội vàng tìm kiếm hình bóng trong trí nhớ.
- Anh, em có thể nhìn thấy rồi.
Cô vui sướng như đứa trẻ lần đầu nhận được kẹo, dùng sức vươn tay về phía hắn.
Cô thấy hắn cũng sắp khóc, hai mắt hắn đỏ quạch, có thể thấy được rất nhiều tia m áu, tưởng chừng đã có vài ngày hắn không được nghỉ ngơi tử tế.
Cô còn tưởng rằng hắn vì cô mà nôn nóng, vì cô khỏi bệnh mà nước mắt lưng tròng.
Nhưng không phải!
Bùi Tư Nhuệ đối diện với ánh mắt của cô, rõ ràng cô và Chu Duyệt Phi không giống nhau chút nào, mà hắn lại có thể xuyên qua cô để nhìn thấy cô ta.
Sự tự trách, không đành lòng, xen lẫn một chút oán giận trào dâng trong lòng.
Chỉ vì cô may mắn sinh ra trong gia đình giàu có, cho nên mọi thứ tốt đẹp đều bị cô dễ dàng lấy đi.
Hắn hay Chu Duyệt Phi cũng vậy, chỉ có thể vây quanh lấy lòng cô.
Lúc trước hắn đối với cô luôn tràn ngập thiện cảm, hơn thế là lòng biết ơn, tuy nhiên giây phút hắn tiến lên một bước này, trong lòng hắn như có gì đó vỡ vụn.
Những năm qua tuy rằng ba mẹ Chu Sở Nguyệt có ơn nuôi dưỡng hắn, nhưng hắn cũng tận lực chăm sóc, khiến cô vui vẻ, coi như có qua có lại, không ai nợ ai.
Chu Duyệt Phi chẳng qua là quá yêu thích hắn mà thôi, cần phải trả một cái giá đắt như vậy, đáng không?
Hắn cho rằng cô ta quá thiệt thòi!!
Nghĩ như vậy mà một giây sau hắn vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Chu Sở Nguyệt.
- Anh, hôm nay em cảm thấy vui lắm....
Cô vừa nói ra suy nghĩ trong lòng vừa dùng ánh mắt long lanh chứa đựng ánh sao nhìn hắn.
Ba mẹ Chu ở bên cạnh, họ nhìn nhau cười ẩn ý rồi góp lời tán dương chàng rể tương lai mà họ nhắm trúng.
- Con không biết Tư Nhuệ lo lắng cho con đến mức nào đâu. Mấy tháng qua thằng bé vì con mà chạy đôn chạy đáo, những bệnh nhân phòng bên còn tưởng hai đứa là.. người yêu đó.
Vốn dĩ bà định nói là
"người ta còn tưởng hai đứa là anh em ruột thịt đó"!!! Nhưng lời nói chợt ngắt quãng bởi vì bà nhớ đến tình cảm không thể giấu mà con gái cưng dành cho Bùi Tư Nhuệ. Nếu khen là anh em vậy cô nhất định sẽ không mấy cao hứng.
Ba Chu đợi vợ nói rồi không ngừng phụ họa, và cười lớn thành tiếng.
Điều đó khiến Chu Sở Nguyệt ngại ngùng đỏ mặt, cô lúng túng không biết nên nhìn đi đâu, kết quả là cứ chạm mắt với Bùi Tư Nhuệ, dời đi rồi lại chạm trúng.
Cố Diệp Phi
Càng giấu càng lộ!
Kế hoạch tỏ tình của cô coi như đi toang rồi!
Cơ mà
"hoạn nạn thấy chân tình", sau vụ việc lần này, cô đã chắc chắn trong lòng rằng hai người là tâm đầu ý hợp. Bùi Tư Nhuệ nhất định cũng có tình cảm thầm kín với cô, nên mới có thể vì cô mà lao tâm lao lực đến như vậy.
Hắn khiến cô vô cùng cảm động.......
Không lâu sau, Chu Sở Nguyệt chuẩn bị làm thủ tục xuất viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!