Chương 1 + 2/ Năm 7 tuổi, Chu Sở Nguyệt cùng mẹ đi chùa dâng hương lễ Phật, trong lúc thắp nhang, hương khói quá nồng nên cô ra ngoài trước, đợi mẹ cầu bình an cho gia đình.
Khi đang đứng dưới cây ước nguyện nhìn chuông gió và thẻ cầu nhân duyên, cô bị một bé trai đụng trúng.
Hắn tên là Bùi Tư Nhuệ, từ nhỏ đã bị người thân vứt bỏ, nhờ chiếc vòng luôn đeo ở cổ mới có cái tên này.
Lần đầu tiên gặp nhau của hai người khá lúng túng, Bùi Tư Nhuệ nhìn chiếc váy bồng trắng tinh của cô bị mình đụng dính một vết bẩn thì vô cùng áy náy, hắn ít nói nhưng hôm đó đã kiên nhẫn đứng hỏi thăm cô.
Chu Sở Nguyệt từ nhỏ thường tiếp xúc với con em thế gia có địa vị, cho nên khi gặp anh trai nhỏ cả người nhếch nhác như Bùi Tư Nhuệ cô nhóc bỗng muốn lôi kéo hắn giúp mình hái hoa sen.
"Anh, anh muốn đền váy cho em cũng được thôi, giúp em ngắt cành hoa bên kia."
Bông sen nở rộ khá lớn so với bàn tay của cả hai người, thế nhưng hắn vẫn cố lấy hộ cô, kết quả là hắn rơi xuống hồ, hồ sen không sâu, nhưng có lẽ do hắn quá nhỏ nên nước ngập qua đỉnh đầu, lại hoảng loạn vì không biết bơi nên náo loạn thành chuyện lớn.
Mẹ Chu nhéo tai trách móc cô, tuy nhiên thái độ không cứng rắn, hệt như mắng yêu vậy đó.
Chính vì sự số đó mẹ Chu mới hỏi thăm về người thân của Bùi Tư Nhuệ, biết hắn là trẻ mồ côi nương nhờ trong chùa, Chu Sở Nguyệt nổi hứng thế nào lại xin mẹ đưa hắn về Chu gia.
Nhà họ Chu tuy không phải tiền tài như núi nhưng cũng nức tiếng là giàu có trong vùng, nuôi thêm một miệng ăn không phải là không thể. Vợ chồng bà hiếm muộn cho nên dễ dàng đồng ý nhận hắn làm con nuôi. Đứa trẻ này thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, đôi mắt sáng ngời, lại được con gái bà yêu thích.
Sau ngày hôm đó, hắn chuyển đến nhà họ Chu, hàng ngày việc chính là chơi với cô, dỗ cô cười.
Sau này nhà họ Chu phát hiện ra Bùi Tư Nhuệ thật đúng là thông minh lanh lợi, học cái gì cũng rất nhanh, hắn nhập học sau Chu Sở Nguyệt, thế mà lại có thể giúp cô làm bài tập, dáng người chú ý bồi bổ một chút liền trở thành một bé trai nổi trội trong nhóm bạn cùng lứa, ba mẹ Chu vô cùng vui vẻ, cũng dần xem hắn như thành viên trong gia đình… chính là cái kiểu con rể nuôi từ bé.
…..
Cô và hắn cùng nhau đi học, cùng lớn lên, chính là thanh mai trúc mã đẹp đôi.
Cố Diệp Phi
Bùi Tư Nhuệ càng lớn càng điển trai, cư chỉ nhã nhặn, học vấn ưu tú, hoàn toàn bất đồng với thằng nhóc lem luốc năm nào.
Vào ngày Tết năm ấy Chu Sở Nguyệt 18 tuổi, Bùi Tư Nhuệ 19, hai người đùa giỡn trong phòng hồi lâu rồi ra ăn bánh đón giao thừa.
"Bánh sủi cảo, mẹ có để đồng xu may mắn, chỉ 1 chiếc có đồng xu thôi."
Thế là Chu Sở Nguyệt liều mạng vơ lấy 7 cái trước vào bát.
"Con như vậy là ăn gian!"
Ba nhéo chóp mũi cô cằn nhằn.
Chu Sở Nguyệt chu miệng cãi lại:
"Đâu có ai quy định phải gắp từng miếng đâu."
Bùi Tư Nhuệ nhìn cô với ánh mắt cưng chiều:
"Vậy phải xem em có ăn hết nổi hay không."
Trước giờ sức ăn của cô rất nhỏ, hệt như mèo con.
Cô cười khanh khách:
"Nhất định sẽ ăn hết, năm nay em phải có được đồng xu!!" Để ước nguyện, cô muốn tỏ tình với Bùi Tư Nhuệ, có thêm đồng xu may mắn này nhất định sẽ có nhiều nhiều khả năng thành công hơn.
Chu Sở Nguyệt ngây thơ nghĩ.
Thế là cô cố gắng ăn hết bánh trong bát, ăn đến cái thứ 7 đã thấy hơi đầy bụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!