Chương 48: Tự mình kiểm tra, ăn vạ bên người chủ nhân

Nàng bị Tiêu Thiên Diệu đùa giỡn?

Lâm Sơ Cửu có thể khẳng định, những gì Tiêu Thiên Diệu vừa nói tuyệt đối có thâm ý, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh băng không có chút độ ấm của Tiêu Thiên Diệu, nàng lại cảm thấy bản thân mình đã suy nghĩ nhiều quá.

Nam nhân trước mặt này là ai?

Là Tiêu Thiên Diệu đã đè nàng ở trên giường, hơn nữa chỉ nghĩ muốn lấy mạng của nàng, sao có thể đùa giỡn nàng?

Nàng kín đáo liếc mắt nhìn hắn một cái, xác định Tiêu Thiên Diệu vẫn lạnh lùng và không có bất luận biểu tình gì. Lâm Sơ Cửu càng thêm khẳng định, tâm trí của nàng không thuần khiết nên đã hiểu sai, không phải là Tiêu Thiên Diệu có thâm ý khác.

Tự khiến mình đa tình gì đó, thật sự mất mặt!

Khụ khụ...... Lâm Sơ Cửu ho nhẹ một tiếng, che dấu sự xấu hổ của mình,

"Vương gia, nếu không có chuyện gì khác, ta có thể trở về hay không?" Thả nàng đi thôi, nàng thật sự không có mặt mũi ngốc thêm.

Nhưng Tiêu Thiên Diệu không nghe được tiếng lòng của nàng, cho dù nghe được Tiêu Thiên Diệu cũng sẽ không để Lâm Sơ Cửu được như ý nguyện.

Lại đây. Tiêu Thiên Diệu hoàn toàn phớt lờ sự xấu hổ của Lâm Sơ Cửu, môi mỏng khẽ mở, không dung nàng nói cự tuyệt.

A? Lâm Sơ Cửu lại ngốc lần nữa. Nam nhân này đang muốn làm gì?

"Đừng để cho bổn vương lặp lại lần thứ ba." Tiêu Thiên Diệu căn bản không tin Lâm Sơ Cửu giả ngốc, hắn biết rõ nữ nhân trước mặt không hề mơ hồ chút nào.

Sống chết trước mắt, còn dám mặc cả với hắn, Lâm Sơ Cửu là người đầu tiên, người như vậy sao có thể ngu xuẩn vô tri.

Ngươi đã nói lần thứ hai rồi sao?

Lâm Sơ Cửu chửi thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra ngoài. Nàng giống như cô dâu nhỏ ngoan ngoãn tiến lên, dừng lại cách Tiêu Thiên Diệu ba bước,

"Vương gia, ngài gọi ta có việc gì không?"

Không có việc gì thì đừng khi dễ người khác, nàng tự nhận gần đây nàng đã tận lực làm tốt vài trò Tiêu Vương phi, chưa từng gây phiền toái cho Tiêu Thiên Diệu, hôm nay tiến cung cũng không hề vứt mất mặt mũi của hắn.

"Không phải muốn biết thương thế trên chân của bổn vương hay sao? Sau này đừng đi tìm lão Tam, nếu muốn nhìn xem thì trực tiếp nói với bổn vương." Tiêu Thiên Diệu rũ mắt xuống, ánh mắt dừng ở trên hai chân mình, ý tứ cực kỳ rõ ràng.

Lâm Sơ Cửu sợ ngây người, hoàn toàn không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy,

"Vương... Vương gia, ngài để ta chạm vào chân của ngài?" Nhưng nàng không muốn chạm vào chân hắn một chút nào!

Hệ thống Y Sinh cũng không yêu cầu nàng trị cho hắn, nàng không muốn tìm chết.

"Ừ, sau này...... không cho phép chạm vào nam nhân khác, bất luận lý do gì cũng đều không được." Tiêu Thiên Diệu không phải hỏi ý kiến của Lâm Sơ Cửu, mà là cảnh cáo nàng.

Lâm Sơ Cửu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, hoàn toàn không nghe Tiêu Thiên Diệu nói gì, chỉ ngây ngốc gật đầu, Được.

Lúc trước, kinh nghiệm sau vài lần ở chung nói cho Lâm Sơ Cửu biết, Tiêu Thiên Diệu là một bạo quân độc tài, hắn nói chỉ có thể nghe lệnh mà không thể phản bác, nếu không người chịu khổ sẽ chính là mình.

Rất tốt, Tiêu Thiên Diệu vừa lòng gật gật đầu, chút buồn bực trong lòng về chuyện này, bởi vì Lâm Sơ Cửu nghe lời mà biến mất vô tung vô ảnh, Động thủ đi.

Cái... cái gì? Lâm Sơ Cửu vẫn đang ở trong trạng thái ngốc nghếch, nàng vẫn chưa tỉnh táo lại.

"Kiểm tra xem rốt cuộc tình trạng chân bổn vương là như thế nào." Tiêu Thiên Diệu hiếm khi có tâm trạng tốt, nói một tiếng.

À, vâng. Lâm Sơ Cửu rốt cuộc hoàn hồn, vội vàng tiến lên một bước, ngồi xổm trước mặt Tiêu Thiên Diệu, ngay khoảnh khắc đôi tay nàng nắn trên hai chân Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu đã lập tức hoàn toàn bình tĩnh lại.

Mặt đẹp trở nên nghiêm túc, đôi mắt lạnh lùng, không hề có dấu hiệu làm cho có lệ, thật sự giống như thế giới này chỉ có một mình nàng và Tiêu Thiên Diệu.

Thần sắc nghiêm túc dọa người, nhưng lại hấp dẫn người như vậy, ánh mắt Tiêu Thiên Diệu dịu lại, không tự chủ được nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Lâm Sơ Cửu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!