Tiêu Thiên Diệu bá đạo đến mức nào, Lâm Sơ Cửu đã sớm thấm thía. Nếu không thể trốn thoát, đã định cả đời bị buộc vào người nam nhân này, vậy thì nàng phải tranh thủ một chút quyền lợi cho bản thân.
Chỉ có phản bội hắn mới khiến nàng phải chết, đúng không?
Vậy thì...
"Vương gia, trong lòng ngài có ta, cũng là để ý ta. Có phải chỉ cần ta không phản bội ngài, ngài vĩnh viễn sẽ không giết ta?"
Nếu hắn thật sự để ý tới nàng, vậy nàng muốn biết, hắn để ý đến đâu, có thể bao dung nàng đến mức nào.
Có lẽ nàng có thể đánh cược, cược rằng hắn không phải không quan tâm, chỉ là không biết cách biểu đạt.
Đương nhiên.
Tiêu Thiên Diệu đáp không chút do dự. Trước kia hắn đã không giết nàng, bây giờ càng không.
Lâm Sơ Cửu nghe được câu trả lời mình mong muốn, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm. Nàng thả lỏng người, tựa lên người Tiêu Thiên Diệu, lại hỏi:
"Vậy ngài có đánh ta không?"
"Bổn vương không đánh nữ nhân của mình."
Còn với nữ nhân khác... chọc hắn không vui thì đương nhiên khác.
"Chỉ cần ta không phản bội ngài, dù ta có làm gì, ngài cũng sẽ không đánh ta phải không?" Lâm Sơ Cửu khẽ nói, cố nén nỗi vui sướng trong lòng.
Nàng rúc cả người vào lồng ngực Tiêu Thiên Diệu, đầu vừa vặn tựa vào cổ hắn. Khi nói chuyện, hơi thở khẽ lướt qua tai hắn...
Một luồng tê dại lan khắp người, vành tai Tiêu Thiên Diệu ửng đỏ. Thân thể hắn căng chặt, vẻ mặt thoáng bối rối. Hắn vội vàng quay mặt đi để che giấu cảm xúc, hoàn toàn không nghe rõ nàng nói gì, chỉ thuận miệng đáp: Ừ.
"Ta biết rồi, đa tạ Vương gia."
Nghe được câu khẳng định, tâm tình nàng càng thêm vui vẻ. Nàng không chút keo kiệt hôn lên cằm hắn một cái:
"Ta rốt cuộc đã hiểu, làm thế nào để trở thành nữ nhân của ngài rồi."
Hắn nói có nàng trong lòng, hứa sẽ không giết nàng, cũng không đánh nàng – nàng còn sợ gì nữa?
Vậy sao? Tiêu Thiên Diệu có chút thất thần. Tâm trí hắn lúc này toàn đặt vào cái hôn vừa rồi.
Lâm Sơ Cửu chủ động hôn hắn... có nghĩa là nàng không giận hắn nữa, đúng không?
Mặc dù hắn vốn không cảm thấy mình có gì sai. Rõ ràng hắn còn tự mình đến Mông gia đón nàng cơ mà!
Lâm Sơ Cửu không đáp, chỉ làm nũng nói:
"Vương gia, ngài ôm ta chặt quá, rất đau. Có thể buông tay ra một chút được không?."
Cách Tiêu Thiên Diệu ôm người, cũng giống như tính cách hắn – cường thế. Cả hai tay nàng đều bị chế trụ, không thể cử động.
Tiếng nói nũng nịu mềm mại ấy hắn chưa từng nghe qua, trái tim như bị đánh trúng. Tay còn phản ứng nhanh hơn đầu, đến khi nhận ra thì hắn đã buông nàng ra rồi.
Không còn bị giam chặt, Lâm Sơ Cửu vẫn dựa vào người hắn, nhưng chống tay lên vai, thành ra tư thế hơi nhìn xuống.
"Vương gia, ta thật sự hối hận. Lẽ ra nên sớm cùng ngài nói chuyện thẳng thắn. Biết được trong lòng ngài có ta, ta đã không cần phải chịu đựng như vậy."
"Bây giờ cũng chưa muộn."
Tiêu Thiên Diệu không hay biết nàng đang nghĩ khác mình, cứ tưởng nàng đang nhận ra sai lầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!