Chương 320: Gõ đủ rồi, đừng nháo nữa.

Tiêu Vương phá hỏng chuyện liên hôn giữa Thái tử và Lâm phủ, tin tức lan truyền trong giới quyền quý không khác gì có người tận mắt chứng kiến.

Ai nghe được cũng đều tin chắc, đây mới là mục đích thật sự khi hắn tới Mông gia.

"Thiên Diệu, chiêu này của ngươi hay đấy, dùng mỹ nam kế một cách đơn giản, thô bạo." Ngay cả Tô Trà cũng nghĩ như vậy.

"Có một màn này rồi, ta lại cho người tung lời ra, khả năng Lâm Uyển Đình bị ép đi hòa thân sẽ tăng lên đáng kể."

Tô Trà giơ ngón tay cái về phía Tiêu Thiên Diệu, mặt đầy vẻ khen ngợi. Vì báo thù cho vương phi, ngay cả mỹ nam kế cũng dùng, đúng là dám liều, dám chơi.

Tiêu Thiên Diệu đến cả ánh mắt cũng lười liếc hắn.

Hắn thật sự không hiểu nổi trong đầu Tô Trà chứa gì mà nghĩ hắn là vì Lâm Uyển Đình. Lâm Uyển Đình thì tính là cái gì, có đáng để hắn phí tâm?

Khụ khụ... Lưu Bạch nhận thấy Tiêu Thiên Diệu không vui, vội vàng ho một tiếng định cứu vãn tình hình. Tiếc rằng Tô Trà chẳng cảm kích chút nào, còn đang bực vì chuyện Lưu Bạch lén gặp Mặc Ngọc Nhi.

"Thiên Diệu, ngươi cứ yên tâm.

Có ngươi ra mặt, phần sau ta sẽ lo liệu chu toàn. Trước đây Lâm tướng không muốn gả vương phi cho ngươi, là sợ bị liên lụy. Cũng nhờ Hoàng hậu hết lời khuyên nhủ, ông ta mới chịu đồng ý. Vì chuyện này, Hoàng hậu coi như thiếu Lâm tướng một ân tình, lần này chắc chắn sẽ giúp một tay.

"Tô Trà nói đầy tin tưởng, như thể Lâm Uyển Đình đã sẵn sàng lên đường hòa thân."Ừ. Trông chừng cho kỹ.

"Hai hôm nữa hoàng tử Tây Võ sẽ tới, Tiêu Thiên Diệu không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn."Ngươi cứ yên tâm đi tới chiến trường.

Kinh thành cứ để ta lo, kể cả người này.

"Tô Trà nói rồi liếc sang Lưu Bạch, ánh mắt không chút khách khí. Lưu Bạch giật giật mí mắt, có chút không thoải mái:"Ta làm sao? Ngươi trông chừng ta làm gì?Hừ, không canh kỹ ngươi, ta sợ ngươi chết trên tay nữ nhân!

"Tô Trà bực mình hừ một tiếng. Lưu Bạch hiểu ra ngay – Tiêu Thiên Diệu đã biết chuyện kia. Hắn vội đứng dậy, chắp tay nói với Tiêu Thiên Diệu:"Thiên Diệu, chuyện gặp mặt Mặc cô nương là ta suy nghĩ không chu toàn.

Sẽ không có lần sau.

"Hắn thật không ngờ có người dùng chuyện này để công kích Tiêu Vương phủ. Hắn luôn nghĩ đó là việc riêng của mình. Tiêu Thiên Diệu không nói gì, Tô Trà thì không khách khí bổ thêm:"Còn có lần sau, ngươi đi chết cho rồi, khỏi gây thêm phiền phức cho chúng ta.

"Vì xử lý chuyện của Lưu Bạch, mấy người của họ trong cung đã bị bại lộ, đúng là mất nhiều hơn được. Lưu Bạch không đáp, chỉ cúi đầu, vẻ mặt đầy áy náy. Tiêu Thiên Diệu không trách thêm, chỉ nhàn nhạt nói:"Lưu Bạch, ở bên ngoài, ngươi không chỉ là ngươi, mà còn đại diện cho Tiêu Vương phủ."

Lưu Bạch phạm lỗi, người khác sẽ không chỉ nhắm vào hắn, mà sẽ đổ cả lên đầu Tiêu Vương phủ.

Chuyện hắn gặp Mặc Ngọc Nhi đã bị người ta đâm đến tai hoàng thượng. Hoàng thượng chỉ cần viện cớ Tiêu Vương phủ lén liên hệ với hậu cung là có thể buộc tội mưu đồ gây rối, đến lúc đó lại thêm một mớ phiền toái.

Xử lý xong mọi chuyện, Tiêu Thiên Diệu day day ấn đường, nghĩ đến cảnh từ Mông gia trở về đã phải đối mặt với Lâm Sơ Cửu, đầu lại càng đau hơn.

Từ sau khi trở về, Lâm Sơ Cửu như biến thành người khác – điềm đạm, lặng lẽ, mọi lời nói hành động đều chuẩn mực như một hiền thê, nhưng trong mắt Tiêu Thiên Diệu lại cảm thấy khó chịu.

Hắn thà để nàng khóc nháo như ngày đó, còn hơn bộ dáng vô cảm như hiện tại.

Hắn muốn một Lâm Sơ Cửu sống động, không phải một khúc gỗ vô hồn.

Bọn họ cần phải nói chuyện rõ ràng.

Tiêu Thiên Diệu liếc nhìn canh giờ, biết Lâm Sơ Cửu chưa thể ngủ sớm như vậy. Không hề do dự, hắn đứng dậy đi thẳng tới sân nơi nàng ở.

Trong phòng, Phỉ Thúy và Trân Châu đang chải tóc cho Lâm Sơ Cửu. Bốn nha đầu đều biết mình đã là người của nàng, nên không ai nhắc tới Tiêu Thiên Diệu trước mặt nàng, lại càng không bênh vực hắn. Chỉ chọn vài chuyện vặt trong phủ để kể cho nàng nghe giải buồn.

Lâm Sơ Cửu vốn chẳng phải người để tâm chuyện lặt vặt. Trong lòng có không vui, nhưng hằng ngày vẫn phải sống, thương thế vẫn phải dưỡng. Dù sao bây giờ nàng cũng chưa đủ năng lực thay đổi điều gì. So với việc cao ngạo tranh chấp cùng Tiêu Thiên Diệu, chẳng bằng dưỡng thương cho tốt.

Phỉ Thúy nói chuyện linh hoạt, có lúc Lâm Sơ Cửu vui vẻ cũng sẽ góp vui đôi câu, trong phòng không ít lần vang lên tiếng cười đùa rộn rã.

Tiêu Thiên Diệu vừa đến đúng lúc nghe được tiếng cười tự nhiên không chút che giấu của nàng, trong mắt thoáng hiện ý cười, nhưng khi bước đến cửa, hắn cố ý tăng bước chân, coi như nhắc nhở người trong phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!