Edit: Emily Ton.
Vụ ám sát Tiêu Vương trong đêm đại hôn, tuyệt đối là sự kiện lớn nhất kinh thành, nhưng......
Sự tình Tiêu Vương đưa thích khách đến Đại Lý Tự, Giám Sát Viện và Xu Mật Sử, lại khiến Hoàng thượng mất mặt. Mặc dù Hoàng thượng không nói gì trước mặt mọi người, nhưng các đại thần quyền quý đều là những người có thâm niên, cho dù bọn họ có một trăm lá gan, cũng không dám nghị luận về việc này.
Chuyện này giống như quần áo mặc trên người hoàng đế, trong lòng những đại thần quyền quý đều hiểu rõ, vì vậy tất cả đều giả bộ hồ đồ, không hề đề cập tới một câu, thật sự giống như chuyện này chưa từng phát sinh.
Nhưng ngược lại, sự tình Tào quản gia đưa trả hạ nhân Lâm gia, đã dẫn tới đàm luận của tất cả mọi người.
"Việc Lâm phu nhân làm thật sự rất ngu xuẩn, cho rằng Tiêu Vương hồ đồ như vậy sao? Bà ta thật đúng là cho rằng Tiêu Vương cũng giống như nữ nhi mà tỷ tỷ bà ta lưu lại kia, những gì bà ta nói đều đúng?"
"Cái gì mà người lương thiện nhất kinh thành, cái gì mà muốn chăm sóc nữ nhi của thân tỷ tỷ, không tiếc gả làm vợ kế, thì ra đều là giả. Không ngờ bà ta tàn nhẫn như vậy, lần cuối cùng còn xé rách làn da mỹ nhân của nàng."
"Lâm phu nhân còn tưởng rằng Tiêu Vương cũng không có não giống như đại tiểu thư kia. Ta muốn nhìn xem, lần này bà ta sẽ kết thúc thế nào."
Sự tình phát sinh như vậy, giống như bỏ đá xuống giếng, bọn họ nghĩ sao nói vậy, nhưng cũng có người cẩn thận dùng đầu óc tự hỏi.
"Lâm phu nhân vì sao sẽ làm việc ngu xuẩn như vậy? Đây không giống tác phong của Lâm phu nhân. Ngần ấy năm, Lâm phu nhân làm việc đều rất kín kẽ, trước giờ đều tỏ vẻ chăm sóc rất tốt cho nữ nhi của phu nhân trước, không người nào có thể nói xấu bà ta một câu."
"Có lẽ là do lo lắng khi đại tiểu thư Lâm gia gả vào vương phủ, bà ta không thể quản chế được, vì thế muốn xuống tay từ hạ nhân nơi đó."
"Ai biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, điều này thật sự rất khó hiểu. Tiêu Vương phủ đưa người đến Lâm gia, trước mặt mọi người đánh vào mặt Lâm gia, nhưng Lâm phu nhân lại không thể làm gì."
......
Mọi người có đủ các loại suy đoán, có đủ các loại cách nhìn, nhưng có thể khẳng định chính là, tất cả mọi người đều đang đợi hành động của Lâm phu nhân.
Và tại thời điểm này, Lâm phu nhân còn đang lo giải thích với Lâm tướng.
"Lão gia, nhiều năm như vậy, ta làm người thế nào ngài còn không hiểu hay sao? Ta không thích Sơ Cửu, nhưng sẽ không động tay động chân với việc nhỏ như vậy. Ta lưu khế ước bán mình của thị tỳ lại, không phải rõ ràng là lưu lại nhược điểm cho người ta nắm hay sao?"
Lâm phu nhân hai mắt ửng đỏ, nước mắt chảy quanh hốc mắt, bộ dáng như muốn ngã xuống.
Lâm phu nhân luôn xinh đẹp như vậy, cũng chọc vào trái tim người, Lâm tướng không nhịn được ôm người vào trong lòng ngực,
"Phu nhân đừng thương tâm, tâm tính của hài tử Sơ Cửu có hơi kỳ lạ, khiến phu nhân phải chịu ủy khuất."
Lâm phu nhân thừa cơ rúc vào trong lòng ngực Lâm tướng, ủy khuất nói:
"Lão gia nói gì cũng được, chúng ta đều là người một nhà, ta chịu chút ủy khuất không tính là gì, nhưng quan trọng chính là việc này chúng ta phải làm sao bây giờ? Việc này đã nháo đến nỗi ồn ào huyên náo, vô số người đang nhìn chằm chằm, cho dù Lâm gia chúng ta làm như thế nào cũng đều sẽ sai."
Nói tới đây, Lâm phu nhân nghẹn ngào một tiếng, nước mắt trong mắt rốt cuộc rơi xuống, nhưng không để Lâm tướng nhìn thấy, mà chỉ chôn mặt ở trong lòng ngực Lâm tướng, bả vai run rẩy......
"Phu nhân đừng khổ sở, ngày mai ta sẽ tới Tiêu Vương phủ, mặc dù Tiêu Vương là thân vương, nhưng không thể tùy ý vu khống mệnh quan triều đình." Lâm tướng chắc chắn tin rằng, việc này là do Lâm Sơ Cửu bịa đặt, cố ý gây sự.
Nếu tiếp tục nói về chuyện này, Lâm phu nhân đúng thật là đang chịu ủy khuất, bởi vì bà ta thật sự không hề lưu lại những khế ước bán mình của đám thị tỳ đó, nhưng khế ước bán mình cũng không nằm trong tay Lâm Sơ Cửu. Toàn bộ khế ước bán mình hiện tại đang ở Lâm phủ, trong phòng của Lâm Uyển Đình.
Đối với việc những khế ước bán mình làm thế nào lọt vào trong tay Lâm Uyển Đình, chính bản thân Lâm Uyển Đình cũng không hiểu được, vì thế điều này đã khiến Lâm phu nhân nhất định sẽ bị ăn mệt.
Lâm phu nhân sợ Lâm tướng sẽ náo loạn với Tiêu Vương, vội vàng kéo kéo quần áo Lâm tướng,
"Lão gia, đây là một việc rất mơ hồ, khế ước bán mình của hạ nhân bất quá chỉ là mấy tờ giấy mỏng, nếu như Sơ Cửu đã đốt chúng thì chúng ta cũng không biết được, đến lúc đó Sơ Cửu một mực khăng khăng mình không hề nắm khế ước bán mình, chúng ta cũng không thể tới Tiêu Vương phủ lục soát."
Lâm phu nhân đã đốt khế ước bán mình, trên tay Lâm Sơ Cửu không có, Lâm phủ cũng không có.
Lâm tướng nhíu mày, nặng nề gật đầu,
"Phu nhân nói có lý, nhưng chuyện này Lâm gia chúng ta không thể chấp nhận được." Nếu chấp nhận, bọn họ còn có mặt mũi sao? Chuyện này đã nháo lớn như vậy, đã không đơn giản là vấn đề mặt mũi của một mình Lâm phu nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!