Hoàng thượng đang nổi giận lôi đình ở trong ngự thư phòng, Tiêu Thiên Diệu rất nhanh cũng biết được tin, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh, nhưng không nói câu nào.
Trong lòng Tô Trà yên lặng thắp lên một ngọn nến cho Hoàng thượng: Hoàng thượng thật sự là quá ngây thơ, Thiên Diệu mười ba tuổi đã đầu nhập quân đội, chinh chiến sa trường mười lăm năm, sao có thể chỉ có một con át chủ bài như vậy.
Hoàng thượng tự cho rằng mình đã bức được con át chủ bài của Thiên Diệu ra ngoài, nhưng trên thực tế, đây bất quá chỉ là một góc của tảng băng mà thôi. Một ngày nào đó, Hoàng thượng sẽ phải tự trả giá cho tất cả những gì mình đã gây ra với Thiên Diệu.
Tô Trà thu hồi sự đồng cảm của mình đối Hoàng thượng, tiếp tục báo cáo tình huống bên ngoài với Tiêu Thiên Diệu, chờ đến khi hắn nói xong, vừa lúc đã đến giữa trưa. Tiêu Thiên Diệu giữ Tô Trà lại dùng cơm, nhưng hai người còn chưa kịp đi, Tào quản gia đã bước tới.
Tào quản gia nhìn thấy Tô Trà cũng đang ở đó, do dự nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, không biết nên nói hay không?
Tô Trà đang muốn tìm lý do ra ngoài trước, Tiêu Thiên Diệu đã thờ ơ mở miệng:
"Tô Trà không phải người ngoài, nói đi."
Điều này khiến Tô Trà không tiện rời đi, đành phải ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, âm thầm cầu nguyện Tào quản gia đừng nói sự tình quá bí ẩn, hắn là người rất tự biết mình, luôn luôn không thích biết quá nhiều thứ.
Chủ tử mở miệng, Tào quản gia lập tức không cố kỵ nữa, cung kính lặp lại những lời Lâm Sơ Cửu nói lại một lần,
"Thỉnh Vương gia định đoạt."
Mặc dù là sự tình Lâm gia, nhưng liên quan tới mặt mũi Tiêu Vương phủ, cũng không phải Lâm Sơ Cửu muốn làm gì thì làm.
Tiêu Thiên Diệu không chút nghĩ ngợi nói:
"Theo ý nàng nói mà làm."
Khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Thiên Diệu dịu lại mấy phần, Tào quản gia nhìn chằm chằm xuống sàn nhà nên không nhìn thấy, nhưng Tô Trà lại nhìn ra được.
Tào quản gia vừa rời đi, Tô Trà đã mở miệng cười trêu ghẹo một câu:
"Không phải người một nhà không đi vào một cửa, các ngươi quả thật đúng là phu thê." Đều thích vả mặt trước mặt mọi người.
Tiêu Thiên Diệu liếc mắt nhìn Tô Trà một cái, không nói gì. Tô Trà nhún vai, tiến lên đẩy xe lăn giúp Tiêu Thiên Diệu, làm bộ mình chưa từng nói điều gì........ Edit: Emily Ton....
Sau khi Lâm Sơ Cửu giao phó sự tình Lâm gia cho Tào quản gia, lập tức hoàn toàn buông xuống việc này. Ăn xong, Lâm Sơ Cửu liền ngủ một lát, lúc này mới hoàn toàn dưỡng đủ tinh thần.
Dưỡng đủ tinh thần, Lâm Sơ Cửu lập tức có tâm tình tìm hiểu tình cảnh hiện tại của mình.
"Các ngươi tên gọi là gì?" Lâm Sơ Cửu nhìn bốn nha hoàn tư sắc bình thường, trong lòng hiểu được bốn nha hoàn này tuyệt đối không phải là tiểu thiếp dự phòng.
Bốn nha hoàn cùng nhún người nói:
"Thỉnh Vương phi ban danh."
Ban danh?
Lâm Sơ Cửu sửng sốt một chút, từ trong trí nhớ của nguyên chủ hiểu được, thường thì hạ nhân bên người sẽ do chủ nhân ban danh. Lâm Sơ Cửu vẫn luôn không thích khác người, dựa theo nguyên tắc nhập gia tùy tục.
Lâm Sơ Cửu suy nghĩ một lúc, sau đó chỉ từ trái qua phải,
"Trân Châu, Mã Não, San Hô, Phỉ Thúy."
Lâm Sơ Cửu thừa nhận bản thân mình không có tài đặt tên, nhưng chỉ cần dễ nhớ là được. Dù sao bốn nha hoàn này cũng không hoàn toàn là của nàng, chẳng qua nàng chỉ mượn của Tiêu Vương phủ để dùng mà thôi.
"Nô tỳ tạ Vương phi ban danh."
Bốn nha hoàn bên người Lâm Sơ Cửu, đã chính thức có tên.
Sau khi Lâm Sơ Cửu ban danh, lập tức bắt đầu tìm hỏi một số việc nhỏ. Bốn nha hoàn vốn nghĩ rằng Lâm Sơ Cửu sẽ hỏi thăm sự tình Tiêu Vương phủ, các nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt đối sẽ không để Lâm Sơ Cửu nghe được những tin tức có ích, kết quả......
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!