Edit: Emily Ton.
Nói đến sự tình đêm nay, sắc mặt nam tử áo xanh và hắc y nam tử đều rất xấu hổ......
"Sự tình đêm nay đều do ta sai, trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn họ." Hắc y nam tử cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.
Hắn là một người đầy kiêu ngạo tự tin, muốn hắn thừa nhận sai lầm, thật sự không hề dễ dàng. Nhưng sự thật bày ra ở trước mặt, không cho phép hắc y nam tử phủ nhận.
Tiêu Thiên Diệu nhìn hắn một cái, không trách cứ gì, ngược lại đổi sang đề tài khác,
"Mặc Thần Y có an toàn không?"
"Mặc Thần Y và Mặc cô nương đều không sao. Ta đã an bài bọn họ ở Hoán Khê tiểu uyển." Hắc y nam tử vừa nói xong, nam tử áo xanh liền nhíu mày nói:
"Lưu Bạch, ngươi biết bản thân mình đang làm gì sao? Hoán Khê tiểu uyển chính là biệt viện riêng của Thiên Diệu, sao ngươi có thể an bài Mặc Thần Y và Mặc cô nương ở......"
"Ta đương nhiên biết ta đang làm gì, Mặc Thần Y và Mặc cô nương là khách quý, an bài bọn họ ở Hoán Khê tiểu uyển mới an toàn." Hắc y nam tử chính là Lưu Bạch, không cho rằng điều này có gì sai, nhưng hắn vẫn trộm liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu một cái.
Mặc dù Tiêu Thiên Diệu có chút bất mãn, nhưng không biểu lộ ra ngoài, chỉ bảo Lưu Bạch điều người bảo vệ tốt Mặc Thần Y và Mặc cô nương.
"Vương gia yên tâm, ta đã để ám vệ âm thầm bảo hộ cha con Mặc Thần Y." Lưu Bạch kín đáo nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn vẫn luôn tin tưởng vào sự an bài của mình.
Vai trò của ám vệ là bảo hộ và giám sát.
Rốt cuộc, cha con Mặc Thần Y đối bọn họ mà nói, vẫn xem như người xa lạ, không thể không phòng bị.
Ừ. Sắc mặt Tiêu Thiên Diệu tốt hơn vài phần, ánh mắt dừng lại ở trên người nam tử áo xanh.
Nam tử áo xanh lập tức thu liễm hơi thở, tiến lên nói: "Trong ngoài đều đã sạch sẽ, tổng cộng có 102 thích khách, trong phủ có 8 gian tế. Những người này đều không có bất luận dấu hiệu gì trên người, miệng đóng rất kín, không thể hỏi ra cái gì.
Thích khách giống như tử sĩ, mặc kệ dùng hình như thế nào đều không tra ra được. Bên ngoài có 300 cung tiễn thủ vệ, ngoại trừ Chu Tứ đào tẩu ra, toàn bộ đều đã bị bắt. Tất cả mũi tên, cung và nỏ do bọn họ sử dụng, đều giống với đồ trong quân doanh.Thật sự là một sự trợ giúp rất lớn."
Tiêu Thiên Diệu hừ nhẹ, ngón tay vô ý thức gõ lên trên tay vịn.
Cạch... cạch...... cạch......
Trong khoảnh khắc, giống như đang gõ vào trong trái tim người, không khí phòng trong cũng có chút trở nên nguy hiểm. Lưu Bạch và nam tử áo xanh không thể không cảm thấy hơi thở trở nên nặng nề hơn.
Bọn họ quen biết với Tiêu Thiên Diệu từ nhỏ, mặc dù làm việc cho Tiêu Thiên Diệu, nhưng không giống thuộc hạ mà càng giống như là bằng hữu. Nhưng dù vậy, khi bọn họ đối mặt với uy áp của Tiêu Thiên Diệu, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Tiêu Thiên Diệu nhẹ gõ trên tay vịn, đôi mắt hơi nheo lại, không người nào có thể biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không có người nào dám mở miệng quấy rầy.
Thật lâu sau đó, hắn mới dừng lại, ngẩng đầu nói:
"Lưu Bạch, ngươi hãy bảo hộ Mặc Thần Y, Mặc Thần Y có yêu cầu gì, hãy tận lực thỏa mãn."
Được. Lưu Bạch nhẹ giọng đồng ý, sau khi biết chắc rằng Tiêu Thiên Diệu không có phân phó khác, hắn đi ra ngoài trước một bước.
Phòng trong chỉ còn lại nam tử áo xanh và Tiêu Thiên Diệu. Tiêu Thiên Diệu trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: Tô Trà...... Hắn chỉ gọi tên đối phương, nhưng không nói gì hơn.
"Vương gia, có chuyện gì vậy?"
Nam tử áo xanh, cũng chính là Tô Trà chủ động hỏi.
Ân. Tiêu Thiên Diệu không dấu diếm Tô Trà,
"Bổn vương đã gặp phải một người rất kỳ lạ."
Người kỳ lạ? Tô Trà khó hiểu. Trong ngoài Tiêu Vương phủ đều giống như thùng sắt, hôm nay sau khi rửa sạch một lần, càng không thể có bất kỳ người kỳ lạ nào xuất hiện, chẳng lẽ là......
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!