Bang!
Một bàn tay nặng nề tát lên mặt nàng, Lâm Sơ Cửu() phát hiện, chính mình cư nhiên bị đánh bay ra ngoài......
Nàng đây là có bao nhiêu yếu nhược?
Mặt bên trái bỏng rát vì đau, toàn thân đau nhức không ngừng, đôi mắt cũng không mở ra được, trong miệng nồng đậm mùi máu tươi, làm Lâm Sơ Cửu nhíu mày......
Cho dù chức nghiệp của nàng là bác sĩ khoa ngoại (bác sỹ phẫu thuật), nhưng nàng thực rất chán ghét mùi máu tươi, đặc biệt là máu này còn nằm ở miệng nàng!
Phi một tiếng, phun máu loãng trong miệng ra ngoài. Lâm Sơ Cửu cố gắng mở mắt ra, đang muốn vênh váo mà nhìn người của cục tình báo CIA của nước M mắng một tiếng.
Kết quả, vừa nhấc đầu lại phát hiện......
Một đôi nam nữ ăn mặc cổ trang đang đứng trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Nếu không phải nhìn đến ánh mắt nam nhân kia loé lên một mạt chán ghét, nàng sẽ cho rằng chính mình đang ở trong bảo tàng tượng sáp.
Lâm Sơ Cửu còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, đã nghe được thanh âm tức muốn hộc máu của nam nhân kia:
"Nghiệt nữ, thánh chỉ đã hạ, bất luận kẻ nào cũng không thay đổi được. Cho dù là đã chết, thi cốt ngươi cũng sẽ bị nâng lên tiến vào vương phủ. Mấy ngày nay ngươi tốt nhất thành thật nghe lời, bằng không chịu khổ vẫn là chính ngươi."
Có ý tứ gì?
Thánh chỉ? Vương phủ?
Lâm Sơ Cửu hoàn toàn ngốc.
Ta không phải là đang yểm hộ đồng bạn của Cửu cục rời đi, vì thế nên thân phận bị đưa ra ngoài ánh sáng, bị cục tình báo nước M bắt sao? Như thế nào lại biến thành gả chồng?
Mắt nhìn xuống phía dưới đảo qua, nàng thấy được tay của chính mình, trắng bạch như bị bệnh, càng làm cho nàng thêm hồ đồ.
Ta không phải có màu da lúa mạch sao?
Như thế nào......
Lúc này, nam nhân tiếp tục nói, chờ lâu không có được câu trả lời của Lâm Sơ Cửu, tức tối truy vấn một câu:
"Nghiệt nữ, ngươi có nghe hay không?"
Lâm Sơ Cửu còn đang suy nghĩ vội vàng theo bản năng Ân một tiếng.
"Hừ, ngươi tốt nhất an phận một chút cho ta, đừng bức vi phụ đem ngươi trói lại." Nam nhân tự xưng là phụ thân Lâm Sơ Cửu, ngữ khí cuối cùng nhu hòa thêm mấy phần.
Lúc này nữ nhân bên cạnh, ôn nhu nói:
"Lão gia, ngươi yên tâm, Sơ Cửu là đứa bé ngoan, nàng sẽ không lại nháo sự."
"Tốt nhất là thế, chỉ mong nàng có thể hiểu chuyện một chút." Nam nhân hừ lạnh một tiếng, ngữ khí lộ ra bất mãn với Lâm Sơ Cửu.
Lâm Sơ Cửu lúc này đầu óc vẫn mơ mơ màng màng.
Một cái tát vừa rồi đánh đến quá nặng, nàng không chỉ có đau mặt, còn đau cả đầu, thân thể lại nặng nề suy yếu, Lâm Sơ Cửu chỉ có thể nỗ lực tập trung hết tinh thần nhìn về phía hai người đang nói chuyện này......
Kết quả vừa nhìn thấy rõ ràng hai người kia, đầu óc Lâm Sơ Cửu, tự động bắn ra một tia tin tức. Nàng nhận biết được đôi nam nữ này, là phụ thân cùng mẹ kế của nàng, còn nàng?
Là nữ nhi của tả tướng Đông Văn Quốc?
Ách? Đây là cái thân phận gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!