Chương 11: (Vô Đề)

Sau khi cả hai ra về thì có một nữ nhân bước đến, dung mạo hoa nhường nguyệt then, gương mặt tầm ba mươi nhưng nét đẹp dường như vẫn giữ được nguyên vẹn, mái tóc đen được vấn gọn lên, đầu đội mão phụng vàng, làn da trắng như hoa bưởi, trên người khoát bộ y phục cầu kỳ hình chim phượng hoàng, trên người tỏa ra khí chất của một mẫu nghi thiên hạ khiến người người quy phục đang uyển chuyển đi đến mái đình ấy.

Từ từ ngồi xuống rồi khẽ cất giọng nhẹ nhàng như nước:

"Thái hậu có thấy ưng ý không ạ?"

Thái hậu mỉm cười gật đầu:

"Thật sự rất hay, ai gia rất thích. Nhưng ai gia lại thích hai đứa nó hơn."

Hoàng thượng nhìn bà hỏi: Ý người là…?

Vị nữ nhân ấy nói:

"Xem ra thái hậu đã chấm hai hài tử ấy làm cháu dâu rồi!"

Thái hậu gật đầu cườ:

"Chỉ có Lâm Hoa là hiểu ai gia thôi. Trần Tử Long con là con ai gia mà không hiểu được ai gia bằng hoàng hậu thật khiến ta đau lòng quá!"

Hoàng thượng nhấp ngụm trà nói:

"Mẫu hậu, người có muốn cũng đừng làm quá sẽ khiến hai hài tử ấy sợ mà chạy mất đấy!"

Hoàng hậu quay sang nói với ông:

"Hoàng thượng đừng lo. Thái hậu nếu đã nói vậy thì chắc chắn đã có chủ ý rồi đi. Con nói có đúng không ạ?"

Bà hài long gật đầu:

"Quả nhiên chỉ có Hoa nhi hiểu ai gia!" Ba người cùng cười vừa ngồi uống trà vừa âm thầm lên kế hoạch bắt cháu dâu về nhà.

------------*******-------------

Bên này sau khi được Khiết An dìu ra khỏi hoàng cung thì Khiết Anh mới lấy lại bình tĩnh, Khiết An lo lắng hỏi:

"Tỷ tỷ! Tỷ có sao không?"

Khiết Anh lắc tay nói:

"Không sao! Không sao! Giờ chúng ta đến doanh trại của phụ thân thôi!"

Khiết An khó hiểu hỏi:

"Chúng ta đến đó làm gì ạ?"

Khiết Anh gõ nhẹ vào trán cô nói:

"Làm nguyệt lão chứ làm gì nữa? Mau lên xe thôi!" Cả hai lên xe rồi cho xa phu đánh ngựa thật nhanh đến doanh trại phía đông kinh thành nơi Nghiên Trung đóng quân.

Vì chạy nhanh nên chỉ mất tầm nửa canh giờ là đến nơi, nhưng mông và lưng của Khiết Anh thì sắp bị tan nát rồi, sao không ai nói với nàng là nếu xe ngựa chạy nhanh sẽ bị xốc như ngồi thú nhún vậy chứ? Báo hại bộ xương già của nàng cũng sắp nứt ra luôn rồi.

Khiết Anh ai oán cùng Khiết An đi vào quân doanh.

Đến nơi, quân lính tuy không nhận ra Khiết Anh nhưng lại nhận ra khiết An vì cô từ nhỏ đã được phụ thân đưa đến đây luyện tập.

Tên lính ấy cúi chào Khiết An:

"Tiểu nhân xin bái kiến nhị tiểu thư! Vị tiểu thư này là….?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!