"Cô nương làm việc tựa như thỏ trốn, đúng là không giống người thường."
Lúc Bùi Nhị nói lời này thì vẻ mặt bình thản như nước cho nên cũng không phân biệt được là hắn đang vui hay buồn.
Thẩm Tương Nghi cố gắng bình tĩnh lại, nàng coi như Bùi Nhị đang khen nàng.
"Đâu có đâu có, Bùi đại nhân, ta cảm thấy vừa rồi ngài nói quá đơn giản nhưng tư tưởng giác ngộ lại rất cao, đúng là tấm gương mẫu mực cho bản thân ta, không bằng chúng ta lại ngồi xuống thảo luận sâu hơn về chuyện nhân sinh nhé?"
Sâu hơn?
Bùi Nhị trở tay nắm cổ tay nàng và đến gần nàng hơn một chút.
Thẩm Tương Nghi lui về phía sau nhưng không thể lùi lại được nữa, lưng dán trên cửa, người trước mặt giống như đang ôm nàng vào lòng.
Hơi thở hai người giao nhau, dường như nàng ngửi thấy mùi trà nhàn nhạt.
Trà Lư Sơn Vân Vụ này đúng là cực phẩm mà, mát lạnh thấu xương, phảng phất như mát đến lòng người, kỳ lạ chính là vị ngọt sau đó của hương trà lại vương vấn rất lâu đều không tan biến, quyến rũ người khác hồn bay phách lạc rồi trong chớp mắt lại đột nhiên bừng tỉnh.
Nàng chỉ nghe thấy giọng nói bình thản của hắn vang lên, hắn nghiêng nửa gương mặt dựa vào trước mặt nàng, nhỏ giọng nỉ non giống như đang mê hoặc bên tai nàng:
"Cô muốn sâu hơn thế nào?"
Chờ đã.
Thẩm Tương Nghi ngẩng đầu, hai mắt nhìn về phía xà ngang trên nóc nhà, vẻ mặt kiên định với giọng nói vang dội:
"Bùi đại nhân, ngài là đóa hoa ở trên đỉnh núi mà ta chỉ là một người bình thường tại trần gian, là ta không xứng với ngài, ngài tuyệt đối đừng sa đọa vì ta."
Bùi Nhị nghe nói như thế thì nhìn nàng với ánh mắt sâu kín.
Lúc này, dưới tay hắn đột nhiên phát lực đánh về phía chốt cửa phía sau nàng.
Trong lòng Thẩm Tương Nghi chợt giật thót, nương nó Bùi Nhị chơi xấu!
Nàng biết mà, hắn đến gần nàng cũng không phải là h. am m. uốn sắc đẹp của nàng mà là hắn muốn mở cửa!
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói:
"Pháp sư, ngươi có nhìn thấy một nam tử áo xanh đi ngang qua đây không?"
Giọng nói trong trẻo mang theo một chút ngọt ngào, là một nữ tử trẻ tuổi.
Bùi Vấn An nghe thấy giọng nói này thì bàn tay chợt dừng lại, hắn nheo mắt, cảm thấy rất quen tai, chẳng lẽ đây là… Giang Ứng Liên mà Thái tử đã gặp đêm đó hay sao?
Hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt bối rối của người trước mắt, lại nhớ đến những lời mà Thẩm Tương Nghi đã nói với hắn ở sau núi giả.
Hình như Giang Ứng Liên với hắn… bát tự tương khắc, số mệnh bất hòa?
Lúc này giọng nói bên ngoài lại tiếp tục truyền đến:
"A di đà Phật, hôm nay pháp sư rao giảng Phật pháp nên có rất nhiều khách hành hương đến chùa, người áo xanh thì lại càng nhiều hơn, trong sương phòng chỉ có vài thư sinh đang ôn thi mà thôi, thí chủ không nên đến đây tìm người."
Tăng nhân bình tĩnh ứng đáp.
Giang Ứng Liên nghi ngờ nhìn hòa thượng đầu trọc trước mắt, nàng ta đã chờ ở sau núi rất lâu rồi thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Bùi Vấn An đâu cả, cuối cùng mới gọi người đi tìm.
Nàng ta tìm một đường đến sương phòng trong chùa này mà hòa thượng lại còn tìm mọi cách khước từ nàng ta, điều này không đúng lắm, rõ ràng hôm nay Bùi Vấn An nên ở đây mà?
Nghĩ tới đây, Giang Ứng Liên cắn môi ra vẻ điềm đạm đáng thương, rưng rưng muốn khóc nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!