Chương 49: Phiên ngoại hai - Tô Ngôn (trung)

Tô Ngôn cười cười rút tay ra, nàng nhìn cái bóng kéo dài trong đại điện, bóng dáng hai người đều cô đơn, cách nhau không xa nhưng không ai đến gần ai được.

Nguyên đế nghe nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía nàng có chút phức tạp không nói rõ, môi mỏng khẽ động, giống như muốn nói gì rồi lại nhíu mày nuốt những lời đó vào bụng, hắn đứng thẳng dậy sải bước đi ra ngoài, ánh sáng vàng rực cũng biến mất trong đại điện.

Chỉ còn lại một mình Tô Ngôn ngồi trên vị trí cao hơn người, trong đại điện không có tiếng người, cô đơn đáng sợ, nàng nhìn hoàng hôn đằng xa, không biết là đang nghĩ gì.

Vào đêm, trong cung nổi gió, cơn gió chui vào cổ áo khiến người ta không khỏi rùng mình, xa xa trong Trường Minh Điện truyền tới tiếng sáo trúc, nghe nói tối nay Tân đế mở tiệc chiêu đãi chư vị đại thần và gia quyến, nói là mở tiệc chiêu đã gia quyến, thật ra người sáng suốt đều biết trong hậu cung muốn tuyển thêm người mới, sẽ là tiểu thư của Lại bộ đại nhân hay là thiên kiêm nhà Ngự sử đại nhân đây, chuyện này cũng không quan trọng, dù sao thì đối với những người trong cung thì cuộc sống cũng chỉ là ngày này qua ngày khác mà thôi.

Tô Ngôn cũng nghĩ như vậy, nàng cầm ly rượu nhìn lướt qua các thiếu nữ đang cười xinh đẹp diễm lệ, giống như tìm được bóng dáng của mình khi còn trẻ ở trong những ánh mắt tò mò lại nhút nhát kia, tuổi trẻ thật tốt mà.

Nàng biết các nàng ấy đang đánh giá nàng, dò xét vết sẹo trên gương mặt nàng, dò xét bên chân tàn tật của nàng, nàng thẳng thắn nghênh đón những ánh mắt đó, mỉm cười đáp lại các nàng ấy, những người đang nhìn nàng chợt sững sờ, rõ ràng là không ngờ rằng các nàng bị phát hiện và còn được đáp lại như thế.

Thánh thượng đến!

Giọng nói của Thái giám vọng vào từ bên ngoài đại điện, Tô Ngôn và mọi người cùng đứng dậy nhìn người nọ mang theo khí lạnh bước vào, ngay cả trên mặt cũng mang theo sương lạnh, hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng, trong mắt không có cảm xúc nào cả, hắn quay mặt đi, thản nhiên nói: Ngồi đi.

Rõ ràng là sự xuất hiện của Tân đế làm cho ánh mắt vốn đang tò mò đều tập trung về một chỗ, trong đó còn có không ít người vẫn còn tâm tư thiếu nữ, khuôn mặt đỏ bừng, Tô Ngôn dùng ly rượu che đi cảm xúc nơi đáy mắt, nhấp ngụm rượu, chỉ cảm thấy rượu kia rất khó uống, không thể nói rõ là mùi vị gì nhưng mà nàng vẫn phải nuốt xuống.

Chỉ là nàng còn chưa buông ly rượu xuống thì Ngự sử đã dẫn theo một cô nương đi đến, quỳ dưới đất nói:

"Thánh nhân, đây là tiểu nữ nhà thần, không biết có thể lọt vào mắt Thánh nhân không?"

Người bên cạnh chợt dừng lại: Ngẩng đầu.

Đợi đến khi nữ nhi của Ngự sử ngẩng đầu lên, ly rượu trong tay Tô Ngôn chợt loạng choạng, nàng chỉ cảm thấy trước mắt như lóa sáng, người này có vẻ ngoài nổi bật như đào, đôi mắt thông minh chuyển động, quan trọng là nàng ta có vài phần, có vài phần giống với bộ dáng khi nàng còn trẻ.

"Hoàng hậu cảm thấy thế nào?"

Tô Ngôn không biết nói gì, nàng há to miệng, hơi thở đè nặng trong ngực, nàng muốn mượn rượu nói ra lời thật lòng nhưng lại nhớ tới thân phận của mình, trong tay siết chặt ly rượu kia, móng tay cắm sâu vào trong thịt có hơi đau, nàng cảm thấy đau, thế nhưng nàng vẫn nghe thấy mình bình tĩnh nói:

"Thần thiếp cảm thấy nữ nhân này rất tốt, mọi chuyện nghe theo Thánh thượng an bài."

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tân đế vẫn không có cảm xúc nào, ly rượu trong tay lập tức nát bấy, âm thanh ca múa trong đại điện ngừng lại, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người đế hậu.

Chỉ nghe người kia nói:

"Vậy thì tốt, vậy thì sắc phong nàng ta thành Tần, tối nay nhập chủ Vân Đài Điện."

Tiếng hít khí nổi lên trong đại điện, cảm xúc của Tô Ngôn lại không dao động quá nhiều, nàng cảm thấy có lẽ là mình say rồi, nàng đứng dậy nói với người bên cạnh:

"Thánh thượng, tửu lượng thần thiếp không tốt, xin cáo lui trước."

Nói xong, nàng khập khiễng đi ra ngoài trước mặt mọi người, nữ tử đang quỳ vẫn còn trẻ con, nàng ta muốn nhìn Tân đế thêm vài lần, chỉ thấy người ngồi phía trước cứ nhìn ra bên ngoài ngoài điện, dường như trong mắt không thể chứa được người nào khác nữa.

Tô Ngôn không biết mình trở về thế nào, chỉ nhận ra nàng đang ngồi bên cửa sổ, gió lạnh thổi vào khiến cho đầu óc nàng cũng tỉnh táo lại, nàng bắt đầu có một ý niệm.

Vì sao nàng lại ở trong tường cao này?

Vì sao nàng lại làm Hoàng hậu?

Nghĩ đến đây, nàng nhìn ra bên ngoài bức tường cao, như thể có cảm giác khát khao, giống như nàng có thể mượn sức mạnh của rượu hôm nay mà làm những điều mà ngày thường nàng không dám nghĩ và cũng không dám làm.

Nàng đứng dậy thay quần áo, lấy lệnh bài tùy thân, gọi cung nữ thiếp thân vào, cung nữ này là nha hoàn hồi môn mà nàng mang tới từ Tô phủ, nếu tính ra thì nhà của nàng ấy đều là người hầu sống trong Tô gia, quan hệ giữa bọn họ giống như người thân.

Cung nữ vừa vào nhìn thấy bộ dáng của Tô Ngôn thì chợt hoảng hốt, mở to hai mắt, vội vàng giữ chặt tay nàng:

"Nương nương, ngài làm gì vậy?"

Xuất cung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!