Chương 45: Hoàn chính văn

Thế giới mới.

Thẩm Tương Nghi tự lẩm bẩm, nàng không hoàn toàn hiểu những lời thiên đạo nói nhưng trong lòng dường như có được cảm nhận mới.

Phải rồi, thế giới này nên như vậy.

Căn bản không có nhân vật chính nhân vật phụ gì cả, phần lớn mọi người đều không có thiên phú dị năng, sinh ra đã là người thường nhưng chỉ cần nhìn từ một góc độ khác, hết thảy mọi việc đã trải qua lại không tầm thường chút nào. Mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của chính mình.

Thẩm Tương Nghi nhìn trời, ý niệm lúc ban đầu của nàng là làm cái gì nhỉ?

Nữ phụ cá mặn*.

(*Cá mặn dùng để chỉ những người không có đam mê, không có ý chí và nghị lực sống.)

Đúng rồi, từ lúc bắt đầu nàng muốn trở thành cá mặn an hưởng nốt phần đời còn lại, đúng như những gì thiên đạo nói, từ đầu đến cuối nàng chỉ là một nhân vật nhỏ.

Nghĩ như vậy, Thẩm Tương Nghi lại nhìn về phía chân trời, tựa như trong một trấn nhỏ nào đó ở phương nam, có tia sáng vui tươi, âm thanh gà gáy đang đợi nàng.

Thẩm Tương Nghi đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn rời đi.

Vậy Bùi Nhị...

Nàng thích hắn thật nhưng mục tiêu của hai người lại không hề giống nhau, họ có duyên gặp gỡ nhưng hiện tại thế giới trong cuốn sách đang đi đúng hướng. Tất cả mọi chuyện đều đã chấm dứt tại đây, có lẽ... có lẽ... mỗi người bọn họ nên trở về đúng vị trí của mình, đó có lẽ mới là kết quả tốt nhất.

Nghĩ như vậy, Thẩm Tương Nghi nhấc bút viết một bức thư, trong thư kể lại đúng sự thật cuộc trò chuyện của nàng và Thiên đạo, đặt thư trên mặt bàn, đợi Bùi Nhị trở về là có thể nhìn thấy.

Làm xong tất cả những điều này, nàng quay người đi ra khỏi cửa.

Mà lúc này cũng dưới màn đêm đó, chợ đêm bên ngoài cửa cung thành Biện Kinh vừa mới bày ra, gian hàng bánh hấp đang chống rạp thì có một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh.

Người bán bánh hấp nhìn chiếc xe này một cái, liền biết đây là nhà quý nhân giàu có, không biết là vị đại thần nào trong triều, nhiệt tình hiếu khách nói:

"Đại nhân, ngài muốn mua bánh hấp sao?"

Một bàn tay vén rèm lên, các đốt ngón tay thon dài, chỉ nghe thấy người trong xe nhàn nhạt nói:

"Lấy mỗi loại một ít."

Người bán hàng cười híp cả mắt, đây quả là khởi đầu thuận lợi mà, cậu ta cẩn thận dùng giấy dầu gói mỗi loại mấy cái rồi đưa tới cho quý nhân:

"Ngon lắm, mong ngài lần sau lại ghé mua."

Bùi Vấn An đặt túi bánh trong lòng.

Ngày đó khi sét đánh vào người Thẩm Tương Nghi, hắn quả thực rất hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, sau khi thái y xem qua nói nàng không sao, hắn mới thở phào một hơi.

Tiếp đó là lễ đăng cơ của thái tử, hoàng cung lại bởi vì hành động của Tam hoàng tử mà trở lên hỗn loạn, sau đó lại thêm rất nhiều sự vụ phức tạp, hắn vùi đầu ở nội các làm việc ba ngày, hôm nay vừa nghe người báo tin Thẩm Tương Nghi đã tỉnh rồi.

Trong phút chốc hắn ngồi cũng không yên, đẩy công vụ đi nhanh chóng trở về nhà.

Vừa vào cửa hắn sờ túi bánh hấp trong lòng mình, vừa đi vừa nghĩ, không biết Thẩm Tương Nghi sau khi tỉnh lại đang làm cái gì, có phải đang oán trách hắn về muộn hay không.

Sau khi bước chân vào tiểu viện lại thấy một mảng đen thui.

Bùi Nhị đứng ở trong bóng tối khẽ nhíu mày: Người đâu.

Trên đường vào sáng sớm, có một chiếc xe ngựa chạy qua.

"Dừng xe, nghỉ ngơi một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!