Chương 42: Đại kết cục (thượng)

Tháng giêng năm Kiến Nguyên thứ ba.

Một chiếc xe ngựa lướt qua con đường nhỏ ngoài điện Tuyên Đức, hướng tới cổng vào.

Lính gác cổng cầm đao, ngăn chiếc xe ngựa muốn đi qua cửa thành kia lại, miệng thở ra khói trắng cao giọng quát:

"Hôm nay đại quân xuất chinh, cửa thành phía bắc bị phong tỏa, không thể đi qua! Đi đi đi, đến từ nơi nào thì trở về nơi đó đi."

Người trong xe không lên tiếng, chỉ thấy phu xe giơ một tấm lệnh bài vàng óng ra.

Lính gác cổng quét mắt nhìn, là cung bài.

Đúng lúc này trong con đường hẹp có gió thổi qua cuốn bay mành kiệu lên, mơ hồ nhìn thấy người bên trong mặc áo bào hoa văn rắn đang giương nanh múa vuốt, vênh váo hung hăng.

Lộp cộp!

Lính gác cổng trong lòng giật mình một cái, người này đang đi công tác, đây chính là cái vị ở Đông Cung.

"Không, không biết thái tử điện hạ giá lâm, tiểu nhân mạo, mạo phạm rồi."

Qua một hồi lâu, không ai nói gì, chỉ thấy một tiếng gió vút và tiếng vó ngựa đi xa dần.

Lính gác cổng ngẩng đầu lên, trong trận tuyết dày đặc thở ra khói trắng.

Hắn ta nhìn chiếc xe ngựa đang đi xa dần, thầm nghĩ: Là hắn ta hoa mắt sao? Hình như vừa nãy trong xe thái tử còn có một nữ tử?

Phu xe vững vàng cho xe chạy về phía trước, trong xe thái tử cau mày, ngón tay không ngừng xoa hai bên thái dương.

Thẩm Tương Nghi nhìn bộ dạng đau đầu khó nhịn của thái tử, cảm thán Giang Ứng Liên này đúng là lợi hại.

Hành hạ thái tử thành ra như này, vốn là một người trẻ tuổi khỏe mạnh, giờ thì cứ động cái là lại đau đầu.

Theo kế hoạch ngày hôm nay, nàng mượn cơ hội đi tiễn Bùi Nhị xuất chinh gặp mặt thái tử, lấy lí do trị chứng đau đầu cho thái tử mà đưa hắn ta đi gặp Tô Ngôn.

Nhưng đợi đến khi nàng thực sự đưa thái tử đến, rốt cuộc thái tử sau khi gặp mặt Tô Ngôn có thể hoàn toàn tỉnh táo lại hay không, trong lòng nàng cũng không quá chắc chắn.

Kít một tiếng, xe ngựa đột ngột dừng lại, Thẩm Tương Nghi đưa tay vén rèm lên.

Trong cơn tuyết lớn, một nữ tử từ trước xe ngựa phía trước bước xuống, trong tay nàng ấy xách một cái giỏ hình như để đựng nhan đèn. Phỏng chừng đến gần ngày đông chí nên nàng ấy muốn đi đến miếu Hoàng Thành thắp hương.

Nàng ấy đi đứng không tiện, đi đường có chút khập khiễng, đã thế còn gặp phải thời tiết như này đi lại càng vất vả hơn phải có tỳ nữ đỡ mới được.

Trùng hợp ghê, đó không phải Tô Ngôn hay sao?

Thẩm Tương Nghi quay đầu, không biết thái tử từ bao giờ cũng đã nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Tô Ngôn bị què chân ở ngoài xe, lại quét mắt qua vết sẹo trên mặt nàng, mãi cho đến tận khi thân ảnh nàng ấy biến mất sau cánh cửa, rất lâu sau cũng chưa thu hồi ánh mắt.

Thái tử?

Thẩm Tương Nghi cảm thấy hình như ánh mắt thái tử không đúng lắm.

Lúc này thái tử quả thực cũng không ổn lắm.

Hắn ta lại bị cơn đau đầu tấn công, đầu hắn ta đau như sắp nứt ra, tựa như có vô số cảnh tượng lẻ tẻ lướt qua trong đầu.

Rõ ràng hắn ta muốn lấy Tô Ngôn làm vợ, nhưng từ khi nào mọi thứ đã không giống như vậy nữa?

Vẻ mặt thái tử hoảng hốt, dường như tất cả những sự việc xảy ra năm ngoái lại ào ào xuất hiện trong đầu hắn ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!