Chương 41: Con đường của Bùi Nhị thủ phụ (hạ)

Thanh kiếm kia cách Thẩm Tương Nghi rất gần, gần đến mức nàng tựa như có thể ngửi được mùi máu tanh đã từng dính trên đó.

Nàng đã không còn đường lui, không còn chỗ trốn.

Tào Thính Quân phải xuống đài rồi, nếu tất cả mọi chuyện theo như trong sách viết thì Bùi Nhị sẽ trở thành thủ phụ trẻ tuổi nhất trong sử sách, tiền đồ vô lượng, về tình về lí thì ở thời điểm này Bùi Nhị không nên mạo hiểm đến cứu nàng.

Thế nhưng trong khoảnh khắc bừng tỉnh, có một bàn tay nắm chặt lấy lưỡi kiếm, máu đỏ thuận theo lưỡi kiếm rơi trên mí mắt Thẩm Tương Nghi.

Bùi Nhị cắn răng, tay run rẩy giữ cho lưỡi kiếm dừng lại trước mắt nàng, không tiến thêm chút nào nữa.

Máu nhỏ giọt lên mặt nàng, nàng nói không rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì.

Trường kiếm trong tay Tào Hồng chuyển hướng, hướng thẳng đến phần bụng người bên cạnh, muốn dùng toàn bộ sức lực cố đâm một nhát.

Đột nhiên, Thẩm Tương Nghi bắt lấy khoảng trống, vồ lấy cổ hắn ta, cắn ngược lại một cái, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn ta vẫn muốn chạy, kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm chém đứt hai chân hắn ta.

Ngay sau đó cấm vệ quân tràn vào trong phủ như thủy triều, kèm theo đó là một tiếng hô to:

"Nghịch thần Tào Thính Quân treo cổ tự vẫn rồi."

Tào Hồng nằm trên đất, hai mắt dần mất đi ý thức, cũng mất đi sự phản kháng cuối cùng.

Cuối năm Kiến Nguyên thứ hai, danh tướng một thời Tào Thính Quân cứ như vậy mà chết vô danh trong tiểu viện.

Thẩm Tương Nghi cảm thấy chân mình rất đau, không biết có phải là do lúc Tào Hồng kéo nàng ra sân đã bị thương rồi hay không, vén lên xem thử, từ đầu gối trở xuống, máu thịt lẫn lộn.

Người bên cạnh đỡ lấy nàng, ôm nàng vào lòng.

Nàng vốn tưởng rằng bản thân sẽ cảm động muốn chết, nói một câu: Ta biết chàng sẽ tới mà.

Hoặc là nắm lấy tay người kia, đau lòng nói: Vì ta mà bị thương rồi, có đau không.

Nhưng nàng vừa nghĩ tới mấy chuyện tai bay vạ gió này đều do người trước mặt gây ra, trong lòng liền giận không có chỗ phát tiết.

Sao người ta yêu đương thì phong hoa tuyết nguyệt, đến nàng thì lại thành vào sinh ra tử thế này.

Còn thượng tấu? Sắp chết đến nơi rồi còn thượng tấu? Bùi Nhị hắn thật sự định vì thăng quan phát tài mà bỏ mặc vợ chết đấy hả?

Cứ nghĩ đến là Thẩm Tương Nghi lại tức giận, đưa tay xuống dưới nách hắn véo một cái, Bùi Nhị không nói gì, chỉ hự một tiếng, trước mặt mọi người cố trấn tĩnh, vừa nhìn mặt Thẩm Tương Nghi liền biết nàng đang vô cùng tức giận.

Chỉ là Thẩm Tương Nghi nghe thấy tiếng hắn hít hơi, lại thấy đau lòng, bàn tay buông nhẹ ra, lẩm bẩm một câu:

"Sao bây giờ chàng mới tới?"

____________________________________

Cuối năm Kiến Nguyên thứ hai, cuộc tranh đấu giữa hai phe cánh rốt cuộc đã hạ màn, phe cánh cũ thất bại thảm hại, Tào Thính Quân bị định các tội danh mưu mô làm phản, kích động binh biến,... bị tru di cửu tộc mà Bùi Vấn An cuối cùng cũng đã đi tới tình tiết trọng yếu trong sách, làm chủ nội các, nhậm chức thủ phụ.

Bởi vì bị bắt cóc rồi lại bị thương nên Bùi Vấn An trực tiếp lấy lí do trị thương mà đưa Thẩm Tương Nghi vào sống trong Bùi phủ.

Mặc dù vết thương không có gì đáng ngại nhưng đại phu vẫn không cho phép Thẩm Tương Nghi chạy loạn, nàng nằm trên giường mấy ngày liền không chịu nổi nữa.

Chỉ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hình như có người đang tranh chấp.

Tiểu Đào chạy vào báo:

"Tiểu thư, không hay rồi, bên ngoài có rất nhiều gia nô phủ khác tranh nhau đến đưa thiệp, sắp đánh nhau đến nơi rồi."

Hai ngày nay nhờ vào việc Bùi Nhị thăng quan, khách khứa và phụ tá đến Bùi phủ càng tấp nập hơn, người đến đưa thiệp xếp hàng đến tận đầu hẻm, trong triều người có quan hệ hay người không có quan hệ đều muốn đến ôm một chân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!