Có người muốn giết nàng ta.
Trong yến tiệc, Giang Ứng Liên mượn ly rượu, ánh mắt đảo quanh khắp nơi, là ai?
Gió đêm thổi bay màn kiệu, các nữ quyến lần lượt từ bên ngoài tiến vào, trước mặt nàng ta sượt qua từng trận mùi son phấn.
Là tiểu thư của nhà Vương thứ sử sao?
Không thể nào, cô ta cuối cùng sẽ gả cho một võ tướng, không có xung đột lợi ích gì với nàng ta.
Là tiểu nha đầu nhà Lý ngự sử đã từng cãi lộn với nàng ta sao?
Cũng không đúng, cô ta khi còn bé ngang ngược bướng bỉnh nhưng sau khi lớn lên suốt ngày im lìm, nào có tâm tư này.
Mọi thứ đều rối loạn hết rồi.
Giang Ứng Liên nghĩ trong đầu: Nếu như không phải có mấy đạo lôi đó, e rằng nàng ta đã phải chết ở Giang Châu rồi.
Không nên là như này chứ, rõ ràng nàng ta đã làm theo những gì trong sách viết.
Thái tử sẽ cảm mến nàng ta, còn có Bùi Vấn An cũng sẽ vì nàng ta mà tranh đoạt tình nhân, tất cả đàn ông đều phải vây quanh nàng ta, nàng ta sẽ trải qua cuộc đời dương quang xán lạn, tại sao bây giờ mọi thứ lại không giống vậy nữa rồi?
Đột nhiên có một bóng người xông vào tầm mắt nàng ta, có chút quen mắt, Giang Ứng Liên chỉ người kia hỏi:
"Đằng đó là thiên kim nhà vị đại nhân nào?"
Nàng ấy à... Nữ quyến tay cầm quạt tròn che mặt cười cười:
"Là khuê nữ nhà tiểu quan ngũ phẩm, cũng là chim tước hóa phượng, đi Phúc Châu bị lạc đường, không biết sao lại gặp được Bùi Nhị Lang trên đường từ Giang Châu trở về, nghe nói đã định hôn sự rồi."
"Còn không phải sao, cô gái kia vận khí thật tốt, Bùi Nhị Lang không phải vật trong ao, mắt nhìn cao lắm."
Giang Châu!
Lại là Giang Châu!
Trong sách Bùi Vấn An đâu có vị hôn thê?
Nàng chợt ngẩng đầu lên, thấy nàng ta đang nhìn về phía mình bèn khẽ mỉm cười, hai cánh môi mỏng khẽ mấp máy
---Tô Ngôn.
Chỉ trong một khoảnh khắc, trong yến hội, đầu óc ánh mắt nàng ta tựa như không chứa thêm được thứ gì nữa, đến cả thái tử nói chuyện với nàng ta, nàng ta cũng không còn lòng dạ nào để lắng nghe, mãi cho đến khi nữ tử kia đứng dậy.
Nàng ta mới đột ngột đứng lên đuổi theo, nữ tử kia đi không nhanh không chậm, vòng trái rẽ phải, mãi cho đến khi quay người rẽ vào một góc cung điện bị cây cối bao phủ, ở đó có âm thanh phát ra.
"Ngươi là một người xuyên sách, sao có thể ở cùng một chỗ với Bùi Vấn An, ngươi không biết Bùi Vấn An là phản diện, ta mới là nam chính sao?"
Tiếp đó là một giọng nữ truyền đến:
"Tam hoàng tử hiểu lầm rồi, ta đương nhiên là đứng về phe ngươi, tiếp cận Bùi Vấn An chẳng qua là để giúp ngươi thăm dò tin tình báo. Ngươi có dị năng, thái tử và Bùi Vấn An đều không phải đối thủ của ngươi, rồi sẽ đến một ngày, ngươi nhất định có thể nhất thống thiên hạ."
Nam chính, nhất thống thiên hạ, ánh mắt Giang Ứng Liên xoẹt qua một tia sáng, cơ thể lùi về sau một chút, dưới chân không cẩn thận dẫm phải cành cây trên mặt đất.
Ai?
Nàng ta co cẳng muốn chạy nhưng một bóng người lướt qua, nàng ta đỡ tường, sắc trời mờ tối mà Tam hoàng tử kia thật giống như ma quỷ vậy, từng bước ép sát lại gần.
Lần trước ở Phàn Lâu cũng như vậy, đôi mắt Mary Sue của nàng ta gần như không có tác dụng với y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!