Chương 4: Cô cầu Phật không bằng bái ta

Mùng năm đầu tháng giêng đúng là ngày lành để cầu nhân duyên.

Hầu hết các cô nương ở Biện Kinh đều dời khuê phòng đến chùa Phật Quốc thưởng ngoạn.

Từ chân núi đến trong chùa hương khói nghi ngút, bóng người lững lờ.

Thẩm Tương Nghi ra ngoài từ sớm, gian nan chen trong đám người leo lên lưng chừng núi. Nàng cũng không định đi nữa, móc từ trong ngực ra một túi hạt dưa muối của phố Tây, chọn nơi tầm nhìn trống trải ngồi xuống vừa cắn hạt dưa vừa chăm chú ngắm nhìn người đi đường qua lại.

Nàng đang đợi người, người này cũng không phải ai khác mà chính là nữ chính Giang Ứng Liên.

Từ khi Bùi Nhị hẹn gặp mặt làm vài ngày liền nàng cũng chưa được ngủ ngon giấc.

Thẩm Tương Nghi cảm thấy trên đời này chắc cũng chẳng có nữ phụ nào nhọc lòng bằng mình.

Rõ ràng chỉ là nhân vật mua nước tương còn phải làm kẻ cứu vớt vai ác.

Trong nguyên tác chính là một ngày xuân se lạnh như thế, ở sau núi của chùa Phật Quốc Giang Ứng Liên gặp Bùi Nhị, ở đây hai người kết nghiệt... A, không phải, tình duyên.

Cho nên đời này để phòng ngừa chuyện này xảy ra nàng quyết định hôm nay ngồi chờ ở lưng chừng núi từ sớm, ngăn Giang Ứng Liên lại.

Ngươi hỏi ta vì sao không trực tiếp đi gặp Bùi Nhị?

Thật ra ta cũng muốn đó.

Nhưng ta không tìm thấy Bùi Nhị.

Trong sách không viết, trong lời hẹn của Bùi Nhị cũng không nói tỉ mỉ.

Không phải ai cũng như nữ chính, ngoặt cái khúc cua cũng gặp được nam chính nam phụ. Không bằng nàng tiết kiệm chút sức lực dựa theo tin tức trong sách, ngồi ở đây chờ nữ chính Giang Ứng Liên.

Chân trời dần sáng.

Bên lan can có không ít gánh hàng rong thừa dịp hôm nay đông người, bên đường bày rất nhiều hương khói đồ lưu niệm, con đường lập tức rộn ràng nhốn nháo, tiếng rao hàng không ngớt.

Thẩm Tương Nghi bỏ công đợi trong tiếng rao to ước chừng hai ba nén hương, vỏ hạt dưa trong tay sắp chất thành núi nhưng vẫn không đợi được Giang Ứng Liên.

Trong lòng nàng chợt lạnh.

Chẳng lẽ nàng nhớ nhầm nội dung trong truyện rồi sao?

Trong lúc nàng đang hoài nghi, một bóng người quen thuộc ở phía xa xa chầm chậm bước đến.

Nàng nheo đôi mắt vui sướng, kia không phải nữ chính Giang Ứng Liên thì là ai.

Chỉ thấy nàng ta hôm nay mặc một bộ áo dài đối khâm màu xanh nhạt, bên dưới mặc chiếc váy hoa nhỏ, mặt tựa hoa đào, thân như nhành liễu, cùng người làm kề vai nối gót trong đám du khách.

Đừng hỏi vì sao Thẩm Tương Nghi có thể liếc mắt một cái đã nhận ra Giang Ứng Liên giữa biển người mênh mông.

Phải hỏi hào quang nữ chính quá rõ ràng.

Cẩn thận!

Có người bán hoa tươi xem đến ngây ngốc, thế mà lại đi đụng phải người Giang Ứng Liên, gánh hoa rơi vãi đầy đường.

"Không có mắt à? Cái đồ thô bỉ nhà ngươi!"

Một người làm nhảy ra quát.

Giang Ứng Liên vươn tay xua người làm lui xuống, khẽ mỉm cười khom lưng giúp người bán hàng rong nhặt mấy bông hoa lên: Không sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!