Mùa hạ năm Kiến Nguyên thứ hai.
Khi Bùi Vấn An hồi kinh, hai đảng cũ và mới trên triều đình đối đầu ngày càng gay gắt.
Gần đây hai đảng đang tranh cãi về thái độ đối đãi với Hồ nô phương Bắc.
Vào thời điểm này, có một chuyện đã đẩy trận chiến tranh giành đảng phái lên đầu sóng ngọn gió.
Có một thủ lĩnh người Hồ rất giỏi cướp bóc ở phía Bắc, gần đây vị nhân huynh này có hành động mới, đó là hắn ta muốn tiến vào quan ải cống nạp.
Nếu Thẩm Tương Nghi biết chuyện này thì chắc chắn là nàng sẽ vỗ đùi nói, ui da! Đây chẳng phải là vị nhân huynh tình nguyện lui binh vì Mary Sue Giang Ứng Liên đấy à.
Không thể không nói, trước khi gặp được nữ tử trời định Giang Ứng Liên thì vị thủ lĩnh này cũng là một nhân vật hung hãn.
Trước đây Hồ nô người ta đều đánh xong trận ở phía Bắc rồi bỏ đi, hắn ta lại như sống ngoài tường thành, có việc hay không có việc gì cũng đến ngoài thành gây hấn, ngươi nói xem ai mà chịu nổi chứ.
Vì thế Thủ phụ đại nhân Tào Thính Quân liền nói với Thần Tông, bây giờ thân thể ngài cũng đang bệnh nặng, không bằng thương lượng với hắn ta đi.
Chỉ một câu, không đánh mà nghị hòa, kiên quyết không phản công.
Nghe thấy chính sách uất ức này, bấy giờ cho dù là có người tỉnh táo trong đảng mới thì cũng không thể tránh được việc cảm thấy lòng đầy căm phẫn.
Tào đảng ỷ vào gốc rễ chằng chịt bao năm mà đè ép tất cả những tiếng phản đối, lũng đoạn chuyên quyền.
Lúc chạng vạng tối, một chiếc xe ngựa chạy vào ngõ hẻm bên trái phố Phiên Ngung.
"Ôi, là Bùi đại nhân đã trở lại, Bùi đại nhân đã về rồi!"
Một đám người đuổi theo chạy tới, chỉ thấy xe ngựa chạy ngang qua cửa Bùi phủ, rèm xe khẽ động.
"Ôi, sao xe ngựa của đại nhân lại rẽ vào đây?"
Thẩm Tương Nghi vén rèm xe lên, khi xe ngựa chạy đến phố Phiên Ngung, từ xa đã nhìn thấy biển hiệu Thẩm gia, Bùi Nhị quan sát sắc mặt của nàng:
"Sao vậy? Rời nhà quá lâu nên trong lòng cảm thấy sợ hãi rồi à?"
Còn chưa đến nỗi sợ hãi, chỉ là Thẩm Tương Nghi cảm thấy có hơi đau đầu, lúc nàng đi đã thật sự không nghĩ đến chuyện trở về, trốn nhà lâu như vậy, đúng là có hơi khó giải thích với mọi người.
Bùi đại nhân.
Vẻ mặt Thẩm Tương Nghi nặng nề.
Hả?
"Lát nữa nhớ gọi đại phu."
Nàng… Bùi Nhị nhíu mày.
Trước khi Thẩm Tương Nghi xuống xe còn nghiêng mặt sang nói nghiêm túc:
"Gọi giúp cha ta, tránh việc ông tức giận rồi nguy hiểm đến tính mạng."
Nói xong, xe đã chạy đến cửa chính, nàng vừa xuống xe lộ mặt thì nha hoàn quét rác đã hoảng sợ, chỉ thấy nha hoàn há to miệng, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng:
"Đại, đại, tiểu, tiểu thư!"
Cảm giác này giống như gặp quỷ vào giữa ban ngày ban mặt, Thẩm Tương Nghi còn chưa nói gì thì nha hoàn kia đã quăng chổi chạy vào trong viện, vừa chạy vừa kêu:
"Lão, lão gia! Đại tiểu thư sống lại rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!