Chương 38: Nguyện ở cùng quân, nhân gian an khang

Nàng chống trước ngực hắn, tiếng y y ê ê nũng nịu truyền tới.

Dường như mùi rượu đều tan biến, nàng đỏ mặt đến mức muốn rỉ ra máu, đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói:

"Hát gì mà hát, đại cô nương hay tiểu tức phụ nào trêu chọc chàng à, Bùi Nhị chàng không biết xấu hổ nhưng ta còn muốn giữ mặt mũi."

Bùi Vấn An cười khẽ nắm tay nàng, trong mắt tràn đầy tình cảm dạt dào:

"Chuyện này thì có gì mà ngại chứ, nếu nàng ngại người khác nhìn thấy thì trở về ta sẽ chậm rãi hát cho nàng nghe, hát bao lâu cũng được."

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Thẩm Tương Nghi chống người đứng dậy: Chuyện gì thế…

Bùi Vấn An thu lại nét mặt kéo nàng vào lòng, hắn nhướng mày giơ ngón tay đặt bên môi: Suỵt.

Thẩm Tương Nghi không khỏi căng thẳng, nàng lắng nghe tiếng động bên ngoài, chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên:

"Chưởng quỹ, còn chỗ trống không?"

Giang Ứng Liên?

Nàng nhìn ra bên ngoài, lại nghe chưởng quỹ nói:

"Thật sự là không may, hôm nay đã đầy bàn rồi, nếu không thì ngài đến nơi khác xem thử đi."

Hình như người nọ nói xong thì đi xuống lầu, Thẩm Tương Nghi xoay người bám vào lan can, nữ tử vội vàng rời khỏi hoa phường trong bóng đêm không phải là Giang Ứng Liên thì còn là ai nữa?

"Kỳ quái, sao hôm nay lại đông người như vậy nhỉ?"

Mặc dù Giang Ứng Liên nói như thế nhưng dường như ánh mắt nàng ta đang tìm kiếm gì đó, chẳng mấy chốc đã quay đầu nhìn lên lầu.

Thẩm Tương Nghi vội vàng rụt đầu tựa vào trong ngực Bùi Nhị, nàng có thể cảm giác được ở dưới lầu có ánh mắt tìm tòi thêm một lát rồi mới dần biến mất.

"Tại sao nàng ta lại ở đây?"

Bùi Nhị không trả lời, hắn bình thản vỗ mặt bàn, mấy bóng đen thoát ra từ trên mái hiên, bọn họ giống như quỷ mị trong bóng đêm đuổi theo Giang Ứng Liên.

"Rốt cuộc thì chàng muốn làm gì?"

"Nàng cứ xem kịch hay là được rồi."

Giang Ứng Liên đi trên đường, nàng ta đã tìm kiếm khắp nơi nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng Bùi Vấn An.

Trong lòng nàng ta cảm thấy khó hiểu, sáng nay Bùi Vấn An đã đưa tin cho nàng ta là gặp nhau trong hoa phường này, trong lòng nàng ta còn thầm hả hê vì nghĩ Bùi Vấn An trông lạnh lùng xa cách như thế mà vẫn không chống cự nổi ánh sáng Mary Sue trên người nàng ta.

Ai ngờ buổi tối trang điểm tỉ mỉ rồi thay y phục hào hứng chạy tới đây, sao lại không thấy Bùi Vấn An đâu?

Nàng ta nhìn xung quanh, không biết từ khi nào mà đi xuyên qua đám đông đến đầu ngõ, không có nhiều người qua lại, thưa thớt rải rác, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chó sủa truyền đến từ sâu trong ngõ hẻm.

Giang Ứng Liên cảm thấy rùng mình, dự cảm không rõ xuất hiện trong lòng.

Nàng ta nhấc chân định đi thì mấy bóng đen lướt gió vượt tường xông về phía nàng ta, nàng ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào như thế, hai chân mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì mấy thanh kiếm kia đã đâm thẳng vào nàng ta.

Đột nhiên lại có gió lớn gào thét xung quanh, bầu trời vạn dặm không mây đột nhiên xuất hiện tia sét đan xen, sau vài tiếng sấm đinh tai nhức óc, nàng ta chậm rãi mở mắt ra.

Trên đất chỉ có vài thi thể cháy đen, Giang Ứng Liên sợ mất hồn mất vía, nàng ta hét lên rồi lấy khăn che miệng, lăn lộn bò dậy chạy về phía xa.

Mà vẻ mặt Thẩm Tương Nghi đang đứng xem ở chỗ rẽ con hẻm lại có chút hốt hoảng.

Tỷ muội à, đây là vũ khí sát thương hàng loạt đấy, đao thương bất nhập, làm Thái tử phi làm gì chứ, hẳn là ngươi nên lên chiến trường mới đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!