Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tương Nghi là, chuyện này sao có thể chứ?
Ai cũng có thể chết nhưng Bùi Nhị sao có thể chết được?
Tình tiết liên quan đến hắn còn nhiều như vậy, hắn chết rồi vậy quyển sách này phải tiếp tục thế nào đây.
Nàng chạy đến bên bờ, chen chúc trong đám người, dõi mắt nhìn màn đêm đen, người trên bờ hô hào tên hắn, tiếng hô vang vọng khắp nơi nhưng đến thân ảnh hắn cũng chẳng thấy đâu.
Bùi phủ đèn đuốc sáng trưng, đại phu nhân không ngừng lau nước mắt nhưng chỉ thấy khăn tay động mà không thấy nước mắt đâu.
Lão phu nhân tay vẫn cầm chuỗi phật châu, bất động như núi.
Bùi Hành và Thẩm Tương Nghi ngồi ở đầu dưới, chỉ thấy quan binh dẫn người đến báo tin, đại phu nhân đứng lên, ló đầu vào hỏi:
"Thế nào rồi? Đã tìm thấy chưa?"
Người đến báo tin lắc đầu:
"Đã tìm dọc theo bờ sông một lượt rồi nhưng vẫn không thấy. E rằng ngài ấy có thể đã bị nước cuốn đến hạ lưu rồi, chỉ một buổi tối sợ rằng không tìm thấy được, nước chảy rất siết, chỉ đành tạm hoãn."
Nghe thấy lời này, đại phu nhân ngồi trở lại trên ghế:
"Trời ơi, chuyện này bất ngờ quá, việc nhị gia rơi xuống sông đã có người ta tận mắt nhìn thấy, tìm cũng đã tìm rồi, đến cả thi thể cũng không tìm được, ta thấy đây không phải là đang uổng công phí sức sao..."
Ánh mắt quét qua mọi người một lượt, Thẩm Tương Nghi cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Bùi Nhị chưa chết nhưng những kẻ này đến tìm cũng không muốn tìm.
Người báo tin khom người một cái nói:
"Chuyện này tạm thời sẽ do tri huyện đại nhân xử lí, đại nhân bảo các vị hãy chờ tin tức, không cần phải chạy đôn chạy đáo nữa."
Chân mày Bùi Hành dựng lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn người báo tin nói:
"Có ý gì? Nhị thúc ta sống chết còn chưa rõ, vậy mà các ngươi dám bảo bọn ta chờ?"
"Bùi thiếu gia, việc xảy ra đột ngột, ta cũng chỉ làm theo chỉ thị mà thôi."
Hắn ta đứng dậy, bàn tay nắm thành quyền, khớp xương dùng lực, cắn răng nói:
"Các ngươi không tìm, ta sẽ tự mình dẫn người đi tìm."
Lão phu nhân ngừng lăn chuỗi tràng hạt trên tay, từ từ mở mắt ra:
"Bùi Hành! Sống chết có số, nếu như lão nhị chết rồi, vậy đó chính là số của hắn!"
Cam chịu số mệnh?
Thẩm Tương Nghi cảm thấy lời này cực kì buồn cười.
Nếu như nàng cam chịu số mệnh thì đời này phải đang ở thành Biện Kinh chờ chết rồi.
Thẩm Tương Nghi chậm rãi đứng lên, tầm mắt mọi người tập trung trên người nàng.
Thẩm Tương Nghi ngẩng đầu, nhìn về chỗ lão phu nhân đang ngồi, nhẹ nhàng cười một tiếng:
"Làm sao đây? Thái phu nhân, ta cả đời này, không tin vào số mệnh nhất."
Nói xong, trong ánh nhìn của mọi người nàng nghiêng đầu sải bước đi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!