Chương 33: Tiểu Đào và hai cái bánh nướng

"Ôi chao, Bùi thiếu gia, ngài có chuyện gì thì cứ ủy thác cho tiểu nhân truyền lời là được, sao lại đích thân đến đây thế này."

Tiếng bánh xe dừng lại, chưởng quỹ trạm môi giới nhấc vạt áo vội vàng dẫn người ra đón, nói liên miên không dứt.

Hạ nhân vén rèm xe lên, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện, hắn ta quan sát hoàn cảnh trạm giao dịch lộn xộn xung quanh rồi chợt nhíu mày.

Chưởng quỹ và mấy người môi giới lớn tuổi đều không dám thở mạnh.

Ai mà không biết Bùi đại thiếu gia Bùi Hành đâu chứ, cho dù có chán sống trong thành Giang Châu thì cũng không thể trêu chọc hắn ta được.

Gia thế bất phàm, bản thân lại tàn nhẫn vô tình, hắn ta còn không phải là công tử bột mà đang nắm giữ sinh ý thành Giang Châu và hắc bạch lưỡng đạo trong tay.

Bọn họ hành nghề mua bán người, vốn dĩ cũng không vinh quang rồi, nếu như lại chọc hắn ta khó chịu thì sợ là sẽ phải dẫn người nhà trốn khỏi thành Giang Châu suốt đêm.

Ở chỗ này sao?

Đột nhiên trong xe ngựa truyền đến giọng nói trong trẻo của nữ tử, tất cả mọi người đều sững sờ.

Người trong tộc Bùi gia chỉ có tổng cộng hai phòng, bây giờ Nhị gia Bùi gia còn chưa đón dâu, Bùi thiếu gia này cũng không có thê nữ, vậy thì nữ tử này ở đâu ra?

"Là ở chỗ này, không sai được đâu."

Bùi Hành nói xong thì nhảy xuống xe rồi lại vén rèm lên, một nữ tử thò người ra ngoài.

Khuôn mặt nàng mộc mạc, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc, bên trong mặc áo lụa mới tinh, bên ngoài phủ áo khoác mới một nửa, hành động lưu loát, bước chân nhẹ nhàng cũng không cần người đỡ, hai ba bước đã xuống xe ngựa và đi đến cửa trạm môi giới.

Thẩm Tương Nghi đứng trước xe ngựa, ngẩng đầu tò mò quan sát xung quanh.

Buổi sáng Bùi Nhị nói xong chuyện Tô Ngôn thì đi giám sát đê đập, nàng tiễn hắn đến tận cửa, đúng lúc gặp Bùi Hành trở về, hắn ta lập tức nói với nàng về chuyện đã có tin tức của người nhà Oanh nhi.

Chỉ là nàng ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng Bùi Hành lại tìm được nơi bán người này.

Người đâu? Bùi Hành khẽ nhíu mày.

Chưởng quỹ vội vàng nói với vẻ mặt tươi cười:

"Đang ở bên trong, mời ngài vào."

Hai người đến gần bên ngoài trạm môi giới nhỏ hẹp, bên trong lại càng u ám ngột ngạt, bốn năm mươi người lớn chen chúc trong một căn phòng nhỏ bé, mà lúc này chưởng quỹ lại giơ tay chỉ về một phía.

Một hài tử gầy gò khoảng chừng bảy tám tuổi được kéo ra khỏi góc phòng.

Bùi Hành thấy chỉ có một mình nam hài thì lạnh lùng hỏi:

"Chỉ có một mình nó sao? Cha nương nó đâu?"

Chưởng quỹ vội vàng giải thích: "Có chuyện này mà ngài không biết, nương nó đã bệnh chết từ đầu xuân rồi, ta nghe nói là nó còn một tỷ tỷ đang làm người hầu trong hộ gia đình giàu có nào đó nhưng mà trong khoảng thời gian này lại đột nhiên không có tin tức.

Cha hắn là ma cờ bạc nổi tiếng ở thôn Đông, từ đợt lũ quét, gã không có tiền nên bán nó trả nợ.

"Lại bán, chẳng phải lúc trước Oanh nhi cũng bán mình hay sao? Thẩm Tương Nghi cúi đầu, nàng nhìn thấy nam hài gầy gò không nói lời nào, dường như trên gương mặt kia còn có chút bóng dáng của Oanh nhi. Nàng ngồi xổm xuống và nhìn vào mắt nam hài hỏi:"Ngươi tên là gì?Điền Miêu Nhi.

"Trong lúc nam hài nói chuyện cũng không dám nhìn nàng mà chỉ cúi đầu xuống. À, hóa ra Oanh nhi họ Điền."Vậy có phải tỷ tỷ ngươi tên là Oanh nhi không?

"Nam hài nghe nhắc đến tỷ tỷ của nó, đôi mắt phát sáng giống như ngọn lửa trong băng tuyết ngập trời:"Ngươi đã gặp a tỷ của ta rồi sao?

"Thẩm Tương Nghi gật đầu. Nam hài ngẩng mặt lên, bây giờ nó mới nói nhiều hơn, trong giọng nói cũng tràn ngập háo hức:"Tỷ ấy đâu rồi? Lúc nào thì về nhà?

Lần trước tỷ ấy nói là Thanh Minh sẽ về nhưng tỷ ấy lừa ta, ta ngồi ở đầu thôn chờ tỷ rất lâu, trời cũng tối rồi…A tỷ ngươi…Tỷ ấy thế nào?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!