Chương 31: Ngươi nên gọi ta là nhị thẩm

Mưa ngớt dần, bóng tối bao phủ cả đêm dần rút đi nơi chân trời, cuối cùng những tia sáng lờ mờ cũng từ từ hiện ra.

Những thôn dân gây chuyện bị binh lính bắt giữ, người nhà của bọn họ đang khóc lóc van xin tỉ tê, còn có không ít người bị thương đang chờ được chữa trị.

Trong khung cảnh huyên náo, Bùi Vấn An nhìn thấy Thẩm Tương Nghi đang ngồi ngây trong góc, sắc mặt tái nhợt giống như người mất hồn.

Hắn xuyên qua đám người, cúi người xuống rồi dùng một tay ôm ngang nàng vào lòng. Ngay sau đó đặt nàng lên ngựa, bản thân cũng xoay người phóng lên ngựa, lại dùng tay ôm thật chặt lấy eo nàng.

Thẩm Tương Nghi tựa như lúc này mới khôi phục tinh thần, nàng nhìn cơn lũ càn quét dưới núi và cả những thi thể bị cuốn đi, dựa vào lồng ng. ực hắn, thân thể lạnh như băng được thân nhiệt của người phía sau làm ấm dần lên.

Trong khoảnh khắc đó nàng sợ mình chỉ là đang nằm mơ, nhẹ nhàng cất tiếng gọi: Bùi Vấn An?

Lực tay của người sau lưng lớn hơn, kéo hai người dán sát lại gần nhau: Là ta.

***

Bùi Hành ngồi trong xe ngựa cảm thấy không được tự nhiên, trộm nhìn người mặt u mày ê phía đối diện.

Từ lúc Thẩm Tương Nghi được thúc phụ hắn ta cứu về vẫn luôn là cái dáng vẻ nửa sống nửa chết này.

Đang đi đâu đây?

"Chúng ta sẽ vào thành từ thành Đông."

Thành Đông? Thẩm Tương Nghi nghĩ tới mấy lời cuối cùng của Oanh nhi:

"Gần đó có phải có một nơi gọi là thôn Đông không?"

"Hình như có đó, sao vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn đến đó à."

"Ta được người khác nhờ vả, phải đi một chuyến."

Xe đến thôn Đông, trong cơn mưa lớn cả thôn đã bị ngập trong biển nước, người người đem theo hành lý di chuyển đi nơi khác lánh nạn, nàng kéo tay một người trong số đó hỏi:

"Lão bá, được biết trong thôn này ở ngõ Cối Đá có một hộ gia đình có cô con gái tên là Oanh nhi phải không?"

Nói rồi Thẩm Tương Nghi còn bổ sung thêm một câu:

"Cô ấy còn có một đệ đệ, tuổi tác không lớn lắm."

"Không biết, không biết." Lão bá phất phất tay:

"Cả thôn bị ngập, người cũng chạy sạch rồi, ai mà còn nhớ được Oanh nhi Tước nhi gì chứ..."

Thẩm Tương Nghi đứng trên sườn núi cao ở cửa thôn, trong cơn mưa xối xả, thế nước ngày càng hung hãn, đồng ruộng bị nước nhấn chìm, cơn lũ tàn sát bừa bãi rồi không ngừng đổ ra con sông sớm đã cuộn trào mãnh liệt.

Mẹ của Oanh nhi và đệ đệ của nàng ấy, xem ra không tìm được rồi.

Lòng nàng trầm xuống.

Lên xe, mặc dù Bùi Hành không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn tâm trạng nàng sa sút bèn nhắc nhở:

"Thật phiền phức, ngươi tìm như này khẳng định là không tìm được. Đợi qua mấy hôm nữa mưa ngừng, ta cho thủ hạ dưới trướng đi khắp nơi hỏi thăm cho. Chỉ cần người ngươi muốn tìm không rời khỏi Giang Châu thì nhất định có thể tìm được, ngươi đừng quên đây là Giang Châu, ta là Bùi Hành."

Thẩm Tương Nghi thở dài, cũng chỉ có thể làm theo cách của Bùi Hành, nàng miễn cưỡng nhếch miệng cười:

"Thật không ngờ, Bùi thiếu gia còn có chỗ lợi hại như vậy, đa tạ."

Bùi Hành nghe thấy nàng nói cảm tạ, trái lại có chút không được tự nhiên: "Ngươi nói năng cho hẳn hoi, thế này không giống ngươi tí nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!