Bọn họ…
Thẩm Tương Nghi do dự quan sát, với binh khí và cách ăn mặc này, vừa nhìn đã biết là nông dân bình thường rồi.
Trương bá đi ra hỏi:
"Có phải các ngươi là thôn dân trong khe núi bên dưới hay không?"
Một nam tử mắt to mày rộng nhìn thấy ông ấy thì chợt đứng dậy, có chút ngạc nhiên hỏi: Trương quản gia?
Lập tức có tiếng kinh ngạc thốt lên trong đám người:
"Quản gia? Từ Vũ, ông ta là ai?"
"Quản gia trong trang viên Bùi gia, ta từng kéo hàng đến trang viên của bọn họ."
Bùi gia?
Trương quản gia nhìn lướt qua xung quanh, nhìn xác của thương nhân nằm dưới đất là hiểu, chôn bẫy kẹp, giết người cướp bóc, những thôn dân cùng đường này đã làm không ít chuyện xấu:
"Các ngươi bị nhốt ở đây bao lâu rồi?"
"Hôm trước trong thôn bị ngập nên chúng ta mới lên núi, chỉ là không mang nhiều lương khô cho nên…"
Nam tử tên Từ Vũ kia là một người thông minh, hắn tự biết hành vi như vậy không ổn, ánh mắt có chút né tránh, cuối cùng nói mơ hồ:
"Cũng là vì muốn sống."
Người bên cạnh khuyên nhủ:
"Từ Vũ, đừng nói nhảm với bọn họ, chúng ta nhiều người, bảo bọn họ giao hết lương khô với y phục rồi giết bọn họ bịt đầu mối là được."
Vừa dứt lời, dường như đám thôn dân đều có chút dao động, ánh mắt nhìn về phía bọn họ cũng không có ý tốt, mắt nhìn thèm thuồng giống như là bầy sói đói khát nhìn thấy một miếng thịt mỡ.
Trong lòng Thẩm Tương Nghi run lên, bọn họ không có nhiều hộ vệ, nếu như thật sự động thủ thì bọn họ cũng không chiếm ưu thế.
Nghĩ như vậy, trong cái khó ló cái khôn, nàng đột nhiên quát lớn: "Các ngươi dám! Lúc chúng ta xuống núi đã thông báo cho người quen chờ dưới núi rồi. Nếu như chúng ta xảy ra chuyện, các ngươi xuống núi cũng không sống nổi.
Các ngươi nên biết bây giờ chúng ta không động thủ với các ngươi không phải là chúng ta không đánh lại các ngươi mà chính là thiên tai đang ở trước mắt, nếu như hai phe đều thua thiệt thì không ai sống nổi đâu.
"Từ Vũ quan sát bọn họ, trong lòng hắn biết rõ nữ tử đối diện nói không sai, bọn họ đã ở trên núi hai ngày rồi, không ăn không uống, đợt phục kích vừa rồi cũng là đến bước đường cùng mà thôi, nếu tiếp tục đánh như vậy thì cũng không chiếm được lợi thế:"Vậy các ngươi có tính toán gì không?
"Thẩm Tương Nghi nhìn sắc trời đang dần sáng bên ngoài:"Chúng ta cùng nhau xuống núi, đến nơi có thể nhìn thấy dưới chân núi, chẳng mấy chốc sẽ có người tới cứu chúng ta.
"Khi nghe được có người đến cứu, ánh mắt của đám đông đều bừng sáng, chỉ nghe có ai đó hét lên:"Ngươi nói thật hả?
"Đối diện với nhiều người như vậy thì không thể do dự được, sau lưng còn có những người trong trang viên đang nhìn nàng. Thẩm Tương Nghi thở dài, vẻ mặt không thay đổi nói:"Là thật.
"Từ Vũ nhìn nàng, rốt cuộc thì hắn cũng thả lỏng, hắn khuyên nhủ người bên cạnh:"Đi thôi, trên núi trời lạnh, người lớn chịu được nhưng hài tử lại không chịu được, chúng ta đi cùng với bọn họ đi."
Cuối cùng sau khi thương lượng, mặc dù thôn dân có chút không tình nguyện nhưng cuối cùng bọn họ cũng đi cùng nhau.
Có những thôn dân này dẫn đường, con đường trở về trơn tru hơn khi bọn họ đến rất nhiều.
Chân Tiểu Đào bị thương nên chỉ có thể đi khập khiễng, Thẩm Tương Nghi đỡ nàng ấy đi ở phía sau, Tiểu Đào thấy mọi người đã đi xa, nàng ấy nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu thư, thật sự sẽ có người đến cứu chúng ta sao?"
Nàng im lặng, thành thật nói: Ta không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!