Chương 27: Lũ quét đột kích

Thẩm Tương Nghi cảm thấy từ sau khi Bùi Nhị tìm lại cây trâm của mẹ nàng về dường như nàng có chỗ nào đó không đúng lắm.

Nếu không tại sao trong suốt hai đêm nay trong đầu nàng luôn quanh quẩn cảnh tượng ngày hôm đó, đến cả trong mơ cũng đều là khuôn mặt của Bùi Nhị.

Khi Bùi Nhị nghiêng người, hàng lông mi thật dài, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng có chút lạnh nhạt.

Lúc hắn không cười có mấy phần hung dữ, lúc cười lên lại như gió mát êm dịu vào đêm trăng, hai người dựa sát vào nhau, hô hấp đan xen...

Gần thêm chút nữa nàng có thể thấy được da cổ trơn bóng ẩn sâu bên trong cổ áo hắn, lại gần thêm chút nữa...

Nhưng đột nhiên bốn phía tối sầm lại, không thấy Bùi Nhị nữa, cái gì cũng không thấy nữa, trong quang cảnh tối đen như mực đột nhiên xuất hiện một vệt sáng, mà nơi xuất hiện của nó chính là từ một quyển sách!

Thẩm Tương Nghi kinh ngạc, đưa tay muốn mở nó ra.

Nhưng vào lúc này quyển sách liền biến mất, hình ảnh xoay chuyển, cuối cùng chỉ còn lại một mảng đen kịt bao phủ lấy nàng.

Bên tai vang lên tiếng khóc cùng với tiếng kêu cứu, đủ loại âm thanh hỗn tạp trộn vào nhau, nàng muốn nhấc chân bỏ chạy nhưng bóng đen ấy lại như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nàng giống như rơi vào hồ nước lạnh như băng, cực kì khó thở.

Thẩm Tương Nghi chợt ngồi bật dậy, hít thở thật mạnh.

Cảm thấy chóp mũi nóng lên, vừa cúi đầu dùng tay lau một cái, ồ, chảy máu mũi rồi.

Thế này cũng thật không có tiền đồ quá đi.

Nàng xoay người xuống giường, tìm khăn lau qua một cái nhưng càng lau máu chảy càng nhiều, liền dứt khoát nhét cái khăn vào lỗ mũi.

Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, đập vào phiến đá trong sân tạo lên tiếng vang rất lớn, sắc trời mờ mịt nặng nề, cơn mưa hôm nay hình như còn lớn hơn hai ngày trước.

Nàng khoác áo ngoài, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra.

Nước mưa theo gió tạt vào phòng, gió thổi làm lay động ngọn đèn trên bàn. Cơn mưa này càng ngày càng lớn tựa như chẳng thể khống chế nổi nữa.

Lúc này mấy tiếng sấm từ đỉnh đầu truyền đến giống như ông trời đang hắt xì vậy.

Nàng nghe âm thanh mưa rơi gõ vào mái ngói, kéo lại quần áo, chân mày từ từ nhíu lại.

Nhà ngoại của nàng ở Phúc Châu, Phúc Châu ở hạ lưu sông Mân, vào mùa xuân và mùa hạ mưa như trút nước, từ triều đại trước ở đó đã thường xuyên xảy ra lũ quét.

Bởi vì lẽ đó mà ngay từ khi còn nhỏ ông ngoại đã không ít lần lảm nhảm với nàng, nếu như ở trong núi mà gặp phải mưa xối xả mấy ngày liên tiếp thì không thể tiếp tục ở lại lâu, nếu không một khi gặp phải lũ quét cuốn theo bùn đất sỏi đá, người không chạy lại được dòng chảy đó, rất khó toàn mạng.

Bây giờ ở Giang Châu này mưa cũng gần nửa tháng có dư rồi, đêm nay còn sấm chớp đan xen, mưa rơi như thác đổ, không có chút dấu hiệu ngừng lại.

Lũ quét?

Nàng không khỏi nhớ lại quyển sách và cảnh tượng xuất hiện trong giấc mộng. Đó là lần đầu tiên sau khi nàng trọng sinh nhìn thấy quyển sách đó.

Không biết sự xuất hiện của nó ám chỉ điều gì.

Trải qua như vậy, vừa kinh vừa sợ nàng cũng không ngủ được nữa bèn muốn đi tìm Tiểu Đào nói chuyện.

Nàng giơ đế đèn lên, đi qua vách ngăn ở phòng ngoài, đứng bên mép giường nhìn Tiểu Đào đang ngủ say nhẹ nhàng gọi hai tiếng: Tiểu Đào, Tiểu Đào.

Chỉ là vừa cúi đầu cái khăn trong lỗ mũi liền rơi ra, một chất lỏng ấm áp lại chảy ra ngoài, nàng còn chưa kịp lau thì Tiểu Đào mắt lim dim buồn ngủ đã ngồi dậy, ngáp một cái. Còn chưa ngáp xong liền nhìn thấy Thẩm Tương Nghi.

Trong ánh đèn lờ mờ, có một cô gái mặc đồ trắng toát, mái tóc dài lù xù, mặt đầy máu đứng ở đầu giường cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng ấy, còn mở miệng gọi tên nàng ấy.

"Tiểu Đào, là ta đây."

"Nè, Tiểu Đào, em rõ ràng đã tỉnh rồi sao lại nhắm mắt thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!